Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Chào bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang!
Diễn Đàn là nơi giao lưu kết bạn, sưu tầm, lưu trữ, học hỏi và chia sẻ kiến thức.
Để cùng nhau tiến bộ trên con đường hướng thiện.
Chúc bạn sức khỏe và có nhiều thành công mới trong cuộc sống!

Om mani pad me hum
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Chào bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang!
Diễn Đàn là nơi giao lưu kết bạn, sưu tầm, lưu trữ, học hỏi và chia sẻ kiến thức.
Để cùng nhau tiến bộ trên con đường hướng thiện.
Chúc bạn sức khỏe và có nhiều thành công mới trong cuộc sống!

Om mani pad me hum
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang

Mỗi người đều nhận được hai thứ giáo dục: một thứ do người khác truyền cho; một thứ, quan trọng hơn nhiều, do mình tự tạo lấy.
 
Trang ChínhTrang Chính  Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Icon_portal  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Chào mừng các bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang! Chúc các bạn sức khỏe và thành đạt! Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang.

 

 Tinh Hoa Trí Tuệ

Go down 
3 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3 ... 14 ... 27  Next

Mời bạn bình chọn
Bài hay
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Vote_lcap0%Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Vote_rcap
 0% [ 0 ]
Không hay
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Vote_lcap0%Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Vote_rcap
 0% [ 0 ]
Tổng số bầu chọn : 0
 

Tác giảThông điệp
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tinh Hoa Trí Tuệ    Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyThu Aug 15, 2013 12:03 pm

SỞ TRANG VƯƠNG KHÔI PHỤC NƯỚC TRẦN


Sở Trang Vương ngồi cao trên bệ ngọc, tiếp nhận từng tớp, từng tốp các đại thần văn võ tung lời chúc mừng ông. Tiếng nhạc du dương, vũ điệu khoan khoái nhất tề dâng hiến khiến Sở Trang Vương vô cùng ngây ngất.
Trước đó mấy ngày, nước Trần là nước đồng minh với nước Sở đã xảy ra nội loạn.
Trần Linh Công bị đại thần Hạ Chinh Thư giết. Mấy viên đại thần nước Trần phải chạy sang Sở, nhờ Sở Trang Vương can thiệp dẹp trừ nội loạn.
Sở Trang Vương giương lá cờ chính nghĩa, dẫn đại quân sang diệt nước Trần, đổi
nước Trần thành một huyện của nước Sở. Thế là địa đồ của nước Sở hùng mạnh mở rộng thêm. Sở Trang Vương lấy làm đắc ý. Bỗng nhiên, có một ý tưởng không vui đã len lỏi vào đầu óc ông: ''Vua các nước chư hầu và các thủ lĩnh những bộ tộc phương Nam đều đến chúc mừng cả, các đại thần trong nước cũng đều đến chúc tụng. Nhưng, riêng đại phu Thân Thúc Thời sao không thấy đến?...''
Đúng lúc đó thì Thân Thúc Thời đến. Hóa ra ông vừa mới đi sứ sang Tề trở về. Thân Thúc Thời báo cho Sở Trang Vương những điều tai nghe mắt thấy ở nước Tề xong, Sở Trang Vương nghĩ, tiếp theo, ông cũng nên nói vài lời chúc mừng chăng ?
Nào ngờ, Thân Thúc Thời không nhắc đến một câu. Sở Trang Vương bèn nổi nóng
quở trách:
- Hạ Chính Thư giết Trần Linh Công, phạm tội tầy trời. Các nước chư hầu ở Trung
Nguyên chẳng nước nào dám đến thăm hỏi. Chỉ có ta là dám giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, giết Hạ Chinh Thư mà lại còn làm cho đất đai của nước ta được tăng lên. Có đại thần nào, thuộc quốc nào không đến chúc mừng? Chỉ có nhà người là không chịu hé răng lấy một lời. Chẳng lẽ việc của ta làm lại không đúng?
 
Thân Thúc Thời hoảng hốt, cúi xuống thi lễ, nói:
- Dạ không phải, không phải ạ. Trong lòng thần đang băn khoăn về một bản án cho nên không nghĩ đến điều gì khác.
Sở Trang Vương hiếu kỳ; hỏi:
- Án ra làm sao?
Thân Thúc Thời đáp:
Như thế này ạ. Có người dắt một con bò, đi qua ruộng của một người khác. Nào ngờ, con bò dẫm nát hoa màu của người ta. Ông này nổi xung lên, cướp lấy con bò. Chủ bò nói đi nói lại mãi mà không chịu trả. Xin hỏi đại vương, nếu Người gặp vụ án như vậy, Người sẽ xử ra sao?
Sở Trang Vương nói:
- Theo ta nên trả lại con bò cho người ta.
- Thưa tại sao ạ? Thân hỏi.
Dắt bò để bò đẫm nát hoa màu của người ta đương nhiên là không tốt. Nhưng, vì điều đó mà cướp lấy bò của người ta thì lại là quá quắt.
Sở Vương nói xong, bỗng nhận ra mất điều gì. Ông nhìn Thân Thúc Thời một lát rồi
- Ồ thì ra nhà ngươi vòng vo, nói cạnh trẫm,…, Được được... Ta sẽ trả ''con bò kia''
cho người ta là được chứ gì...

Thế là Sở Trang Vương liền khôi phục lại nước Trần. Vua mới của nước Trần là Trần Thành Công đang lưu vong ở đất Tấn được gọi trở về nước Trần. Ông rất cảm kích Sở Trang Vương nên quy phục nước Sở. Các chư hầu ở Trung nguyên đều rất kính phục tinh thần đạo nghĩa của Sở Trang Vương.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tinh Hoa Trí Tuệ    Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyThu Aug 15, 2013 12:09 pm

ÁI PHI CỦA SỞ TRANG VƯƠNG
TIẾN CỬ NGƯỜI TÀI HIỀN


Sở Trang Vương có một ái phi tên là Phàn Cơ. Nàng không những rất xinh đẹp mà
còn rất có trí tuệ. Với những việc lớn của đất nước, nàng luôn có những ý kiến và cách giải quyết các việc. Do đó Sở Trang Vương coi nàng như viên ngọc minh châu, vô cùng quý nàng.
Một hôm, Phàn Cơ thấy vua từ ngoài triều trở về cung có thoáng nét chau mày băn
khoăn. Nàng quan tâm bèn hỏi:
- Đại vương, hôm nay có chuyện gì khiến không thoải mái và bãi triều muộn vậy?
Sở Trang Vương đáp:
Hiện nay quốc gia đang giữa lúc đa sự, chính sự muôn mối phải lo. Ta đang bàn luận cặn kẽ với hai vị hiền tướng.
- Tướng hiền là ai vậy?
- Là Ngu Khâu Tử.
Phàn Cơ bảo:
- Mặt trăng sáng phải có thêm những vì sao phù trợ vào. Ngu Khâu Tử tuy rất hiền
nhưng đơn thương độc mã, hơn nữa tuổi ông ta đã cao. Thiếp thấy ông ta chưa thể là đại hiền tướng!
Sở Trang Vương ngạc nhiên bảo:
-Theo ý ái phi, như thế nào mới là đại hiền tướng?
Phàn Cơ cười đáp:
- Đi mười bước ắt tìm thấy cỏ thơm. Nước Sở to lớn như thế này, vượt qua “lưỡng
hồ”, là nơi địa danh, nhân kiệt, chẳng lẽ Ngu Khâu Tử không thể giúp đại vương tiến cử nhiều nhân tài để giúp việc triều chính hay sao?
Ngày hôm sau, trong khi ngự triều, vua truyền đạt ý kiến của Phàn Cơ tới Ngu Khâu
Tử. Nghe xong, Ngu Khâu Tử thẹn đỏ mặt, lập tức tiến cử Tôn Thúc Ngao làm tể phụ. Tự mình xin từ chức, về hưu dưỡng lão.
Tôn Thúc Ngao nhậm chức một thời gian không lâu, đã phải xử một coi án rất hóc búa:
Một người nhà Ngu Khâu Tử đã phạm đến phép nước. Đáng lý, phải bị trị tội thật nghiêm. Nhưng viên quan xử lý án lại nghĩ đến Ngu Khâu Tử là một vị lão thần, có công lao với đất nước nên trì hoãn, không dám phán quyết. Tôn Thúc Ngao nghe được tin đó thì trầm ngâm một lát rồi nghiêm nghị nói:
- Vương tử và dân thường phạm pháp cũng có tội như nhau. Nếu vì Ngu lão có
công,với nước mà không đám trừng trị tội phạm pháp của người thân thì vương pháp chẳng có tác dụng gì. Làm thế nào để trị an được trong một đất nước to lớn như thế này. Nói đoạn, ông hạ lệnh cho bắt tên người nhà của Ngu Khâu Tử để xử lý theo pháp luật: Lại còn theo điều lệ, tra xét tên quan thiếu trách nhiệm đó. Dân chúng nước Sở biết chuyện này, ai cũng kính phục ông. Cả nước xuất hiện một bộ mặt chính trị nghiêm trang và thanh khiết, thưởng phạt công minh.
Sở Trang Vương cho gọi Ngu Khâu Tử đến, cảm ơn ông:
Do khanh tiến cử cho ta nhân tài này trong sổ công lao phải ghi tên ông ở hàng đầu.
Ngu Khâu Tử bối rối, quỳ xuống, tạ: Thưa đại vương, xưa nay Tôn Thúc Ngao là người không màng tư tình, không sợ quyền thế, nghiêm khắc làm việc theo pháp luật. Trước đây, thần chưa tiến cử nhân tài kịp thời. Đó là điều không phải của thần.
Sở Trang Vương an ủi nhà rằng:
- Khanh không nên tự trách mình. Cuối cùng chẳng là lão hiền tướng đã tiến cử tân
hiền tướng là gì?
Ngu Khâu Tử lại vội đáp:
- Thưa đại vương, người tiến cử bậc nhân tài này không phải là thần mà chính là Phàn Cơ phu nhân.
Sở Trang Vương bừng tỉnh rồi cười lớn:

- Đúng rồi. Ta quên làm sao được phu nhân hiền thục, cơ mưu sâu xa này chứ?

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tinh Hoa Trí Tuệ    Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyThu Aug 15, 2013 12:14 pm

ƯU MẠNH KHÓC NGỰA, CAN VUA


Sở Trang Vương nuôi rất nhiều ngựa. Trong đó có một con được ông yêu quý nhất. Nó được khoác áo gấm ngũ sắc rực rỡ và được ở trong căn phòng đẹp đẽ gọi là, trong đó có giường đệm có trướng, màn, lụa được ăn những cành táo ngon ngọt. Đáng tiếc, con ngựa quý cứ mỗi ngày một béo lên, hưởng phúc chưa được bao lâu thì nó đã lăn ra chết.
Lúc này, Sở Trang Vương thấy thương tâm lắm, hạ lệnh cho các đại thần:
- Các khanh hãy tìm cho nó cỗ quan tài tốt đẹp nhất thiên hạ. Bên ngoài lại còn lồng
một lớp quan tài nữa và chôn nó với nghi lễ một đại phu.
Có một quan đại thần khuyên:
- Tâu đại vương. Sao lại có thể áp dụng nghi lễ một đại quan cho súc vật?
Sở Vương sầm mặt lại:
- Ai còn khuyên ta không nên hậu táng cho con ngựa. Ta sẽ chém chết người đó
- Các đại thần đều ôm lấy đầu, không dám nói ra nửa lời. Lúc đó, có một diễn viên
trong cung tên là Ưu Mạnh khóc rống lên. Nhà vua lấy làm lạ hỏi:
- Nhà ngươi khóc gì đấy?
- Tôi khób con ngựa đó.
Ưu Mạnh vừa khóc vừa kể lể.
- Con ngựa này là con ngựa được quốc vương yêu quý nhất đấy. Chúng ta đàng
hoàng là những người nước Sở, có chuyện gì mà chúng ta không làm được? Chỉ dùng nghi lễ đại phu để mai táng nó thì hãy còn thiệt cho  nó. Theo tôi, chúng ta phải dùng nghi lễ quân vương để mai táng cho nó mới phải.
Trang Vương hỏi:
- Sao lại dùng nghi lễ quân vương để mai táng nó?
Ưu Mạnh đáp:
- Thần yêu cầu cho nó một cỗ quan tài bằng ngọc có chạm trổ hoa văn. Bên ngoài lồng thêm một quan tài bằng gỗ tử. Hãy ra lệnh cho các quân lính đào huyệt bắt dân chúng phải đi chuyển đất, đồ tế cho nó phải là những vật phẩm thượng hạng nhất. Lại phải mời sứ giả các nước đến đọc điếu văn cho nó. Các nước chư hầu biết chuyện này sẽ hiểu rằng đại vương coi nhẹ con người mà coi trọng con ngựa.
Sở Trang Vương nghe xong mới biết rằng Ưu Mạnh đâu có khóc con ngựa mà là dùng lời nói khéo khuyên mình chỗ nên quá coi trọng con ngựa.
Sở Vương nhận thấy mình sai, Ông bèn than thở:
- Chẳng lẽ sai lầm của ta lại nghiêm trọng đến như thế sao? Theo ý nhà ngươi, ta nên xử lý thế nào với con ngựa?
Ưu Mạnh nói:
- Xin đại vương cho mai táng con ngựa nên như mai táng con vật trong nhóm lục súc:
hãy đào một cái bếp, đó là cái vỏ ngoài của quan tài, lấy cái đỉnh lớn bằng đồng coi như quan tài, dùng vật phẩm gồm gừng, táo và gạo để hầm nhừ nó ra. Cuối cùng là mai táng nó vào trong bụng mọi người. Đó là phương pháp giải quyết tốt nhất

Sở Trang Vương cho nhà bếp nấu thịt ngựa lên thơm phức, chia cho mọi người cùng ăn. Từ đó, ông không coi trọng súc vật mà xem nhẹ người nữa.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tinh Hoa Trí Tuệ    Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyThu Aug 15, 2013 12:22 pm

LỖ BAN DÙNG TRÍ KÊ THÁP NGHIÊNG


Tương truyền, Lỗ Ban là người thợ rất thông minh, giỏi giang nhất của Trung Quốc cổ đại. Ông vốn tên là Công Thâu Ban, vì ông là người nước Lỗ trong kỳ cuối của Xuân Thu, nên sau này người ta đặt tên ông là Lỗ Ban.
Một lần, ông đến thành Cô Tô nước Ngô, là thiên đường trần gian. Quả là danh bất hư truyền, những lẩu tháp của thành cổ bày la liệt theo thứ tự. Nào là quán trà, tiệm rượu náo nhiệt khác thường. Hứng thú trong lòng Lỗ Ban được tăng lên gấp bội, ông ngắm nhìn những đặc điểm kiến trúc Tô Châu như mê mẩn. Bỗng nhiên vang lại những tiếng nói, tiếng tranh cãi ồn ào. Lỗ Ban nhìn ra, chỉ thấy một khoảng trống ở thảm cỏ xanh như khói sương. Một ngôi tháp quý được xây dựng cao, thẳng lên. Trước mặt tháp là một đám đông quây quần lại với nhau, ồn ào tranh cãi. Không biết chuyện gì xảy ra, ông đi đến gần tháp, lách đám đông, vào phía trong. Ông nhìn thấy trước tháp là một ông già mặc châu đoạn, đầu đội mũ cao, lưng đeo túi thơm, đang cơn thịnh nộ. Đối diện mới ông già là một chàng trung mền ở tư thế quỳ, hai
tay ôm lấy đầu, vẻ mặt chàng buồn rầu, thất vọng. Ông tò mò, dò hỏi mới biết đầu đuôi câu chuyện.
Ông già kia là một phú ông có tiếng nơi đây. Để tích hành thiện đức, ông ta xuất tiền xây dựng một ngôi tháp lưu truyền thiên cổ. Công trình này do không trung niên đảm nhiệm.
Vận chuyển gỗ đến và bắt đầu công việc, trù bị, kế hoạch rất tỉ mỉ. Trải qua gần ba năm trời lao động vất vả mới dựng được tháp báu. Nhưng không hiểu sao, tháp báu tuy nhiên đã được dựng lên mà nhìn ngang, nhóm dọc đều thấy nó bị nghiêng. Qua đo đạc, thấy bảo tháp nghiêng mười độ. Mọi người nhìn nhau lắc đầu, xoi mói bàn tán về chuyện này. Phú ông cho rằng xây tháp mà lại gây ra điều thị phi, tổn hại đến công đức viên mãn nên rất tức giận. Ông tìm bác thợ cả để tính sổ: phải kéo đổ rồi dựng lại, hoặc phải dựng thẳng bảo tháp đứng thẳng. Nếu không sẽ kiện lên quan phủ.
Điều này quả là vô cùng khó khăn cho bác thợ cả. Nếu phải kéo đổ rồi xây lại thì có
bán vợ bán con, khuynh gia bại sản cũng không sao chịu nổi sức ép kinh tế. Phải giữ cho tháp đứng thẳng thì cũng không làm nổi vì tuy tháp báu được dựng bằng gỗ nhưng nó cũng nặng hàng trăm triệu cân (cân Trung Quốc) chỉ còn biết nhìn tháp mà thở dài.
Lỗ Ban đi quanh tháp ngắm nhìn tỉ mỉ, lại nhìn người thợ cả đang chịu bó tay. Ông
đến gần và an ủi :
- Bác không nên quá lo lắng. Chỉ cần bác mang lại cho tôi một số gỗ trong vòng không đến một tháng? tôi sẽ kê cho tháp đứng thẳng lên được.
Nghe nói, bác thợ cả bán tin bán nghi, nhưng cũng không còn cách nào khác. Thế là
ông mang lại một số gỗ, đem theo một tia hy vọng. Về Lỗ Ban ông không cần nhờ ai mó tay vào giúp mà đem xẻ thành những cái: chêm, chêm, chèn vào từ đỉnh tháp nghiêng vào bên trong khiến cho bên nghiêng của tháp dần dần được nâng cao, Qua một tháng trời miệt mài từ sáng sớm đến tối mịt. Quả nhiên ông đã dần dần làm cho tháp được đứng thẳng.
Bác thợ cả rất cảm kích, hỏi Lỗ Ban:
Thưa ân nhân, ngài bổ cứu như thế nào mà lại có thể giữ cho tháp đứng thẳng?
Lỗ Ban đáp:
- Tháp nghiêng là do chất gỗ thuộc kết cấu sỏ, móc, ngậm, mộng. Giữa các bộ phận

có sự giằng kéo, kết cấu với nhau làm cho công trình được vững chắc và hình thành một chỉnh thể hữu cơ. Vì vậy mà có thể dùng những miếng gỗ làm mặt chèn, kê để nắn cho tháp đứng thẳng. Vừa là mảnh gỗ lại có mặt nghiêng nên rất dễ được đóng vào bên trong chúng có tác dụng bẩy nghiêng ngắm cân từ bốn mặt. Đóng những mảnh chêm vào làm cho kết cấu gỗ được nâng cao lên cho thẳng, và có thể nâng cao được mặt nghiêng khiến cho tháp không bị nghiêng nữa.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tinh Hoa Trí Tuệ    Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyThu Aug 15, 2013 12:39 pm

LỖ BAN BỊ CỎ CỨA TAY, TẠO RA CÁI CƯA


Có một lần, vua nước Lỗ giao cho Lỗ Ban phụ trách xây dựng một toà cung điện lớn và bắt phải hoàn thành đúng kỳ hạn, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Lỗ ban tranh thủ thời gian chuẩn bị các nguyên, vật liệu trong đó có một lượng gỗ rất lớn. Ông triệu tập các đồ đệ, cử người lên núi đẵn gỗ. Thời đó, khai thác gỗ chỉ có chiếc rìu. Các đồ đệ của ông liên tục chặt, đẽo trong nhiều ngày, đau khắp mình mẩy mà vẫn chưa đẵn và đẽo được bao nhiêu thân cây.
Lỗ Ban vô cùng nóng ruột vì nếu số gỗ cung cấp không kịp thì không thể hoàn thành công trình đúng hạn, bản thân mình bị xử tội mà còn liên luỵ đến đồ đệ của ông.
- Có cách nào để tăng nhanh được việc khai thác gỗ?
- Lỗ Ban vắt óc suy nghĩ về vấn đề này mà vẫn chưa tìm ra giải pháp.
Buổi sáng hôm ấy, ông trĩu nặng lo âu nên lên núi quan sát. Tìm đường tắt lên núi, ông quyết định men theo con đường hẹp ngoằn nghèo, gập ghềnh, cây cỏ rậm rạp um tùm. Tay ông vin hết cành nọ đến cành kia. Có lục phải gạt vào đám cỏ rậm rạp um tùm. Do lúc trượt chân suýt ngã, hai cánh tay ông bị các lá cây cỏ cứa vào những vạch nhằng nhịt làm tứa máu.
Nhìn cánh tay, ông thấy từng vạch dài rất mảnh, ông ngạc nhiên: “Ôi! Những cây cỏ mềm yếu mà cũng lợi hại thế này ư”. Ta phải tìm ra nguyên nhân. Ông nắm lấy vài lá cỏ, kéo 1ại trên lòng bàn tay, nơi đó bị ngay những đường cứa vào thịt rớm máu. Ông quên đau và lau những vết máu. Ông cầm lá cỏ lên, ngắm nghía và phát hiện ra nguyên nhân chính những mép lá cỏ có những hàng răng cưa đều đặn, xếp hàng chỉnh tề sắc đó đã cứa vào da thịt ông tạo nên những vết nhằng nhịt.
Ha ha... Đây rồi... Trong lòng Lỗ Ban thấy loé ra một ý nghĩ:

Nếu phỏng theo cái kiểu lá cỏ, rèn thành những chiếc răng nhỏ trên một mảnh sắt... sẽ có thể đẵn đứt được cây chăng? Lỗ Ban tìm một bác phó rèn bảo làm một loạt những tấm sắt có một dãy răng cưa. Ông dùng lá cỏ bằng sắt này để cưa cây, quả nhiên công việc đốn cây vừa làm được nhanh, lại vừa bớt tốn sức lực.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chuyện cổ Trung Quốc   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyFri Aug 16, 2013 11:53 am

Chuyện cổ Trung Quốc: Ông Shanguo trở thành một quan chức công minh
Tác giả: ĐKN 

Ông Zhang, bà vợ Cui của ông, cùng với con trai của họ là Shanguo, sống dưới triều Tần Thủy Hoàng, tại tỉnh Hà Bắc ngày nay. Shanguo mất cha khi còn rất trẻ, ông Zheng đã chiến đấu và hy sinh vì đất nước. Mẹ Shanguo đã nuôi anh một mình. Người ta nói rằng mẹ của anh thực sự là một người phụ nữ cực kỳ tiết hạnh và kiên cường - sau cái chết của chồng, bà dành toàn bộ công sức của mình để nuôi dạy con trở thành người có đạo đức.

Shanguo trở thành quan phủ của Phủ Yi khi ông được 14 tuổi, do thừa kế chức vụ cao từ cha mình để lại. Khi ông đến công đường để giải quyết các vụ kiện, mẹ ông ngồi trên ghế sau một tấm màn ở cuối phòng và cẩn thận lắng nghe con trai mình đánh giá vấn đề và ra các phán quyết như thế nào. Mỗi khi Shanguo đưa ra một phán quyết sai hoặc mất bình tĩnh, mẹ ông rất buồn, nằm trong chăn khóc và không ăn gì trong cả ngày. 

Sau đó, bà bảo với con trai mình: “Mẹ không giận con. Nhưng mẹ xấu hổ về bản thân mình. Cha của con là một người đáng kính, trung thực và không bao giờ lạm quyền để lấy lợi riêng cho mình. Ông ấy đã cống hiến cả đời mình cho đất nước. Mẹ chỉ muốn con tuyệt đối tuân theo những nguyên tắc sống của cha con.” Bà cũng nói thêm rằng: “Khi mẹ nuôi con, mẹ đã quá cưng chiều mà chưa thực sự nghiêm khắc với con. Nếu điều này còn tiếp tục, làm sao con có thể đem lại công lý cho tất cả mọi người và xứng đáng với đất nước? Nếu điều này còn tiếp tục, con sẽ hủy hoại truyền thống của gia đình ta và vi phạm nguyên tắc “là đầy tớ của nhân dân”. Nếu vậy, làm sao mẹ có thể nhìn mặt cha con khi mẹ chết đi?”

Cho dù con trai mình có một ví trí cao và có nhiều bổng lộc, bà Cui cũng không bao giờ kiêu ngạo, bà cũng không màng đến của cải đó. Ngược lại, bà trở thành tấm gương cho mọi người, tiếp tục nghề thủ công của mình và sống một cuộc sống thanh đạm, cho dù con trai bà không hiểu lý do vì sao mẹ lại làm việc suốt ngày từ sáng đến tối. Bà bảo anh: “Cha của con muốn đem của cải của mình phân phát cho họ hàng và bạn bè. Làm sao mà mẹ có thể hưởng số của cải đó một mình được? Tất cả mọi người, dù cao sang hay thấp hèn, đều có những việc phải làm trong cuộc sống. Nếu không hoàn thành các nghĩa vụ của mình, làm sao một người có thể làm cho cuộc sống của mình trở nên giàu có được?” 

Thông qua những câu chuyện mẹ kể và với sự giúp đỡ của bà, Zheng Shanguo đã tiếp tục công việc của mình một cách nghiêm túc hơn, học cách kiềm chế bản thân và giữ cho bản thân mình không trở thành một người độc đoán.
Cuối cùng, ông trở thành một vị quan công minh, chính trực.

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Được và Mất   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyFri Aug 16, 2013 12:45 pm

Được và Mất

Vào thời nhà Tống, Lý Sỹ Hành nhậm chức tại Viện hàn lâm. Trong một lần đi sứ sang Triều Tiên, võ tướng Dư Anh đi theo làm phụ tá. Sau khi hoàn thành sứ mạng, đối với những thứ tài vật mà Triều Tiên biếu tặng, Lý Sỹ Hành đều không quan tâm để ý, tất cả đều ủy thác cho Dư Anh xử lý.

Lúc lên thuyền trở về nước, Dư Anh thấy đáy thuyền bị thấm nước, lo rằng những thứ vật phẩm của mình sẽ bị ẩm ướt, bèn lấy những thứ lụa là gấm vóc của Lý Sỹ Hành được tặng đem lót ở đáy thuyền, sau đó đặt những thứ của mình lên trên để tránh bị ẩm ướt.
Thuyền đi trong biển rộng, đột nhiên sóng gió nổi lên, như muốn nhấn chìm con thuyền. Mà thuyền lại quá nặng, tình hình mười phần nguy cấp, thuyền trưởng vội vàng thỉnh cầu Dư Anh vứt bỏ những thứ hàng hóa đó đi, để thuyền nhẹ bớt, nếu không thì thuyền lật người chết. Dư Anh lúc này cũng vô cùng hoảng loạn, nên vội vàng vơ những vật phẩm trên thuyền ném xuống biển. Ước chừng số vật phẩm đã bị mất mát khoảng một nửa, thì sóng gió ngừng lại, thuyền cũng ổn định lại, bọn họ rốt cục thoát hiểm.

Khi Dư Anh kiểm tra lại số vật phẩm, mới phát hiện những thứ ném xuống biển toàn bộ đều là những đồ đạc của mình. Còn những tặng phẩm của Lý Sỹ Hành bởi vì chất đống ở dưới đáy thuyền, cho nên hoàn toàn không bị sứt mẻ tí nào, chỉ bị ướt đôi chút mà thôi.
Đối với những thứ tài vật tặng phẩm, thái độ của hai người không hề giống nhau. Lý Sỹ Hành bởi “không quan tâm chú ý”, kết quả hoàn toàn chẳng bị mất mát gì, còn Dư Anh thì hết sức “để ý”, kết quả hoàn toàn chẳng được gì. Kỳ thực phát sinh ra chuyện này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Lý Sỹ Hành được việc, là do ông bình thường xem nhẹ danh lợi và làm người chính trực. Dư Anh hỏng việc, chính bởi vì ông ta mê chuộng tài vật, làm người không phúc hậu. Hai người đó cảnh giới tư tưởng bất đồng, làm việc sinh ra kết quả bất đồng. Thưởng Thiện phạt Ác, Đạo Trời quán xuyến tất cả.


(theo minhhue.net)


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 969876_142042639331256_311648807_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Đèn tâm tỏa sáng rọi tứ phương   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyFri Aug 16, 2013 12:47 pm

Đèn tâm tỏa sáng rọi tứ phương

Lòng vị tha là một cảnh giới tinh thần cao quý. Những ai đã đạt tới cảnh giới này tràn đầy thiện niệm trong nội tâm. Thiện niệm thuần chính của họ tựa như nguồn sáng cho ngọn đèn tâm tỏa sáng khắp bốn phương.

Khi tôi còn học trung học, gia đình tôi sống trong một ngôi làng vùng nông thôn. Một người bạn cùng lớp của tôi tên là Tiểu Mã từng kể cho tôi một câu chuyện. Một đêm, cậu ra ngoài chơi cho tới rất khuya, và cậu bước về nhà một mình trong đêm tối. Khi cậu đi ngang qua một cánh đồng hoang, không có chút ánh sáng nào ở đó cả. Hoàn toàn là một màn đêm sâu thẳm. Cậu không có thứ gì có thể rọi sáng con đường. Cậu trở nên sợ sệt khi bước đi trong đêm tối một mình. Cậu không biết phải làm sao nữa. Lúc ấy, một điểm sáng xuất hiện ở xa và từ từ tiếp cận cậu. Cậu vội tăng tốc và bước đi mau lẹ trong ánh sáng lờ mờ. Chỉ đến khi tới luồng ánh sáng, cậu mới nhận ra rằng người đàn ông đang bước đi với cây đèn pin là một người mù đeo cặp kính râm.
Tiểu Mã rất ngạc nhiên và hiếu kỳ. Cậu hỏi người đàn ông mù: “Chiếc đèn pin không có tác dụng đối với ông, bởi vì ông không thể thấy. Tại sao ông lại mang theo đèn pin?” Người đàn ông mù thở dài, đáp: “Trời rất tối trên con đường này, những người đi bộ vội vã thường không thấy tôi, va vào tôi, và vô tình làm ngã tôi. Do đó, tôi mang theo một cây đèn pin bên mình để chiếu sáng con đường cho người khác. Mặc dù tôi không thể thấy người khác, mọi người có thể thấy tôi và không vô tình va vào tôi.”
Đây là một ví dụ tốt về lòng vị tha. Ánh sáng ngọn đèn tâm của chúng ta sẽ tỏa sáng những con đường cho người khác, cũng như con đường nhân sinh của chính chúng ta. Vạn vật trong vũ trụ đều tương thông và liên hệ với chỉnh thể. Khi chúng ta dùng tâm thái thuần chính của mình hiến cấp cho xã hội và cho người khác, tự bản thân chúng ta cũng sẽ được hưởng lợi ích vô cùng.


( Theo Quán Minh, Chanhkien)
(theo bocau)



Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 1013021_142090665993120_45625762_n


_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Thì ra nó vẫn là người   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyFri Aug 16, 2013 12:59 pm

Thì ra nó vẫn là người

Thằng Mạnh lại đánh nhau. Lần nào nhìn những vết thương mà nó đâm chém con người ta, mẹ nó cũng rùng mình ghê sợ. Nhưng lần này thì người bị thương đầy mình lại là nó. Chỉ một li nữa thì nó thủng ruột mà chết.

Bố mẹ nó cứ thầm hỏi: Không biết cứu được nó lần này thì có cứu được nó lần sau không? Nó sống có hơn là chết hay không? Hàng trăm lần bố mẹ nó hỏi nhau: Nhà mình có ai độc ác đâu mà nó lại độc ác, mất dạy đến thế. Nó là người hay là quỷ? Nó không chỉ đánh người ngoài mà đã vài lần cầm dao dọa chém bố mẹ nó vì tội bố mẹ nó cãi nhau. Mẹ nó đi hết đền này phủ nọ, hết chùa này đến chùa khác, tốn bao nhiêu tiền thuê thầy diệt tà ma trong con người nó nhưng chẳng ăn thua gì.

Tuổi thơ của bố thằng Mạnh là chuỗi ngày đói vàng mắt nên bố nó không tiếc nó cái gì, nó chưa đòi đã được. Thằng Mạnh lên 5 thì có em. Nhìn bố mẹ âu yếm em, nó ghen. Mẹ nó vẫn bảo ăn đá viêm họng, ốm chết, thế mà lúc không có mẹ, nó đã lấy cục đá nhét vào miệng em làm thằng em tím tái cả người, sốt ngay lập tức. Lần ấy, nó bị bố đánh cho lằn đít khiến nó càng thù ghét em hơn. Cứ mẹ quay đi là nó cấu chí, xô em ngã. Mẹ nó cáu quá phải cấm không cho nó đến gần em. Được thể nó đi chơi lang thang rồi ra quán nước xem người lớn đánh cờ, chơi bài.

Nó học được ở đây không chỉ là cách đánh bài, chơi lô, đề, mà còn học cả những câu văng tục, chửi thề, những câu chuyện trai gái, đĩ điếm… Nó thấy người ta thắng đề nó cũng ham. Không biết thằng Mạnh thông minh hay may mắn mà ngay lần đầu nó chơi đề đã trúng. Nó trúng đề mấy lần liền khiến người lớn lao vào theo nó, gọi nó là thần đề. Khi ấy thằng Mạnh mới hơn 6 tuổi, còn chưa biết dùng tiền thắng đề làm gì. Được mấy chú lái xe rủ rê đánh bài, thế là nó tham gia.
Khi bố nó phát hiện ra nó lấy trộm tiền trong két cũng là lúc nó nghiện cờ bạc, đề đóm đến mức khó chữa. Bố nó đánh nó như đánh kẻ thù mà nó chẳng sợ, cứ lao vào cờ bạc như con thiêu thân.
Năm nó học lớp 5, nghĩa là mới 11 tuổi, nó đã có bạn gái, con bé cũng 11 tuổi. Mẹ nó bảo: Không may mà cũng là may, vì từ ngày cặp kè với con bé đó, nó không còn thời gian cho đánh bạc. Tiền bao gái cũng không ít, nhưng mẹ nó bảo: Thế vẫn còn hơn cờ bạc… Mẹ nó chẳng sợ hậu quả, còn cười hì hì, nói: “Chúng nó thì biết gì, sờ soạng, hôn hít vớ vẩn thôi ấy mà…”. Mẹ nó thật chủ quan, coi thường trẻ con.
Thằng Mạnh không chỉ nghe người ngoài nói chuyện tình dục mà ngay ở nhà, từ bé nó đã chứng kiến cảnh bố mẹ đùa cợt, âu yếm nhau, làm tình với nhau trước mặt nó. Cả hai không hề nghĩ những hình ảnh đó ảnh hưởng đến nó. Thằng Mạnh cặp kè với con bé ấy được vài tháng thì bắt gặp con bé ấy đi với thằng khác, thế là thằng Mạnh lao vào đánh nhau, không nghĩ thằng kia to gấp rưỡi mình. May mà có người can chứ không thì lần ấy thằng Mạnh bị đánh nhừ tử. Hận quá, thằng Mạnh đi học võ.
Từ đó, nó ra tay nghĩa hiệp, trở thành đại ca, hễ thằng nào bị cướp người yêu là nó đi đánh giúp. Đánh nhau vài lần nó đâm nghiện, cứ như không có đánh nhau thì chức đại ca của nó mờ nhạt, vô nghĩa. Vì vậy mà nó hay gây sự để được đánh nhau. Đi nhậu mà thấy bàn bên vui cười, la hét, nó cũng chửi đổng để cãi nhau rồi đánh nhau. Thấy chàng trai có người yêu xinh, nó buông lời tán tỉnh, trêu cợt cũng chỉ để đánh nhau. Nó thua bạc cũng đánh người thắng bạc. Người ta đến đòi nợ nó mà nó chém người ta đến đứt cả ngón tay…
Mới 15 tuổi mà chiến tích của thằng Mạnh kể cả ngày không hết. Nó vào đồn công an như đi chợ. Mẹ nó chẳng giỏi gì, nhưng có tài chạy tội cho con. Chỉ vài tiếng sau khi bị bắt là nó đã ung dung ở nhà, nên với nó, công an chẳng là gì… Cuộc đời nó như cái xe xuống dốc mất phanh, cứ lao tuồn tuột xuống vũng bùn. Hôm nay nó không chết nhưng bị đứt gân tay phải. Không biết có ai nói đó là may hay không? Không biết bố mẹ nó có ân hận điều gì không, có nhận ra mình sai từ đâu không? Nhưng nó thì thấy ân hận, thất vọng và bế tắc. Chút tính người trong nó dậy lên, nó nói với bố mẹ:
- Ông bà phải chú ý đến thằng Tí, đừng để nó như tôi…
Thì ra nó vẫn là người…


Theo Thegioiphunu


_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Lời khuyên của vị lão sư   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyFri Aug 16, 2013 1:01 pm

Lời khuyên của vị lão sư

Cách đây lâu lắm rồi, có một vị lão sư mang người đệ tử trẻ tuổi của mình xuống núi để truyền giảng một số điều cho anh ta giữa những dân làng. Trên đường đi, họ gặp một bà lão gần như sắp chết đói. Vị lão sư lấy ra một ít thức ăn khô và bạc trắng trong túi và đưa cho bà lão mặc dù người đệ tử không sẵn lòng rời bỏ những thứ đó. Vị lão sư cố gắng giúp đệ tử của mình ngộ ra và nói: “Sinh, tử và đức hạnh chỉ là những thứ trong quan niệm của chúng ta. Chút thức ăn và bạc trắng này là để chúng ta sở hữu tạm thời. Tuy vậy, chúng có thể cứu mạng sống của bà lão này.”

Người đệ tử dường như hiểu được một chút lời dạy của sư phụ và kính cẩn trả lời: “Con xin ghi nhớ lời dạy của sư phụ. Một ngày kia khi con xây được một ngôi chùa lớn, con sẽ giúp đỡ những người gặp khó khăn.” Nghe những lời này, vị lão sư chỉ lắc đầu.
Vài năm sau, khi vị lão sư sắp qua đời, ông đưa một cuốn sách cho người đệ tử, nhưng ông qua đời trước khi nói hết những lời trăn trối cuối cùng.
Người đệ tử trẻ rất có năng lực và tiếp tục công việc xây chùa. Anh ta nghĩ rằng sau khi ngôi chùa được hoàn thành, anh ta sẽ làm theo những lời chỉ dẫn của sư phụ và cứu giúp nhiều người nghèo hơn nữa. Sau khi ngôi chùa được xây xong, trông nó rất đẹp. Anh ta lại nghĩ: “Có lẽ mình nên đợi đến khi ngôi chùa trở nên to đẹp hơn rồi mình mới đi giúp đỡ những người nghèo khổ”.
Thời gian thấm thoát trôi, mấy chục năm trời cũng đã đi qua, trong quãng thời gian đó công trình của anh ta dần dần biến thành một ngôi chùa nguy nga tráng lệ. Tuy vậy, người đệ tử đã quá bận rộn với việc xây dựng ngôi chùa trong suốt thời gian đó, anh ta không bao giờ thực sự đi đâu để làm điều tốt nào cả.
Nhiều năm nữa lại trôi qua và lúc đó đến lượt người đệ tử ngày nào nằm hấp hối. Chỉ đến lúc này người đệ tử mới nhớ tới cuốn sách mà vị lão sư đã đưa cho mình. Ông chầm chậm mở cuốn sách ra và bắt gặp dòng chữ mà vị lão sư viết lên trang đầu: “Cứu một mạng người còn tốt hơn mười năm tụng kinh”.
Vị lão sư đã không kịp nói những lời đáng quý ấy với người đệ tử trước khi qua đời. Người đệ tử nay đã già lặng lẽ cúi đầu hổ thẹn, suy nghĩ về quãng thời gian đã qua, mà ông gọi là cuộc đời, và nhớ lại không chỉ những lời dạy của vị lão sư ngày trước, mà cả lời đáp mà ông đã nói với sư phụ của mình: “Con xin ghi nhớ lời dạy của sư phụ”. Trong khoảnh khắc ấy, ông thấy lòng mình trống rỗng, với một trái tim trĩu nặng, ông chợt nhận ra thời gian trong cuộc đời đã không ủng hộ ông sửa chữa những thiếu sót trong suốt cuộc đời mình.
Thực ra, chúng ta không cần phải chờ đến lúc có đủ phương tiện hay khả năng rồi mới giúp đỡ người khác. Chúng ta nên luôn ghi nhớ rằng giúp người khác một tay với một tấm lòng tốt và chân thành còn quan trọng hơn rất nhiều. Một tấm lòng luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác là bản tính tự nhiên và nguyên thủy của mỗi con người. Khi một người chờ đến khi có đủ nguồn lực hay khả năng để làm điều gì đó, hy vọng rằng người đó sẽ sớm nhận ra rằng chúng ta chỉ đang lấy cớ để biện hộ cho tính ích kỷ này của mình và chỉ là đang cố gắng che đậy sự ngần ngại bước ra mà thôi.



(theo tindachieu)


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 946230_142730422595811_1213462189_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Khéo dùng ngòi bút để cứu người   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyFri Aug 16, 2013 1:21 pm

Khéo dùng ngòi bút để cứu người

Vương Sinh là người Dương Châu, từ bé đã mồ côi cha, gia cảnh bần hàn, hành nghề viết tố trạng kiếm tiền phụng dưỡng mẹ. Năm 20 tuổi, anh vượt qua được kỳ thi sơ khảo, nhưng mùa hè năm đó trượt hết một loạt mấy kỳ thi trung khảo.

Vào đêm giao thừa, anh ta nằm mộng thấy có 2 người mặc đồ xanh đến dẫn đi, đến một tòa dinh thự cực kỳ to lớn và tráng lệ. Tại chánh đường là một vị Đế quân đang ngồi, hai bên có hai vị quan mặc áo hồng, tay cầm bản giấy dài, Đế quân dùng bút điểm duyệt. Xong, cho gọi Vương Sinh vào tiến kiến.

Vương Sinh vào điện, quỳ dưới đất, thấy Đế quân sắc mặt mười phần nghiêm nghị. Đế quân quẳng một quyển sách cho anh ta đọc. Vương Sinh thấy cuốn sách ghi tên mình, nói rằng anh sẽ qua được kỳ thi triều đình, còn được làm việc trong Viện Hàn Lâm, làm quan đến Tổng đốc. Nhưng bởi anh viết tố trạng gian lận gây tội nghiệt, tất cả đã bị tước bỏ hầu như không còn gì.

Sau khi anh ta đọc xong, Đế quân đập bàn hỏi: “Thấy rõ hết chưa?”. Vương Sinh khấu đầu tạ tội, Đế quân nói: “Niệm tình ngươi phụng dưỡng mẫu thân hiếu thuận, nếu lập tức sửa đổi, còn có thể hoàn trả công danh của ngươi. Nếu như làm ác không sửa, sẽ truy tác tính mệnh của ngươi!”. Nói rồi lệnh cho người áo xanh đưa Vương Sinh trở ra ngoài.
Người áo xanh nói với Vương Sinh: “Vừa rồi Đế quân điểm duyệt chính là về kỳ thi triều đình mùa thu năm sau. Nếu ngươi sửa đổi hành thiện, thì lại có thể có tên nhất bảng. Chớ quên Đế quân đã khổ tâm giáo huấn!”. Nói xong đưa tay đẩy Vương Sinh một cái, anh ta lập tức tỉnh dậy.

Vương Sinh hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng, rõ ràng từng chi tiết. Nghĩ đến sửa đổi, thấy gia cảnh bần hàn, không có lực lượng mà làm việc thiện, nếu bỏ nghề đao bút tả trạng để sinh nhai, thì dùng cái gì kiếm tiền mà sống. Trầm tư suy nghĩ suốt đêm, anh ta giật mình tỉnh ngộ: đao bút có thể giết người, chẳng lẽ lại không dùng cứu người được sao? Dùng chính đạo lý này nhưng làm ngược lại, nhất định sẽ được Thần linh chứng giám.

Từ đó trở đi, mỗi lần gặp người đến tranh tụng, anh đều dùng hết biện pháp khuyên bảo hòa giải. Những ai không có đạo lý mà muốn tranh tụng, anh đều nói lý lẽ rõ ràng, khuyên họ từ bỏ ý định đi. Đối với những ai có lý nhưng không có khả năng tự mình nói rõ ra, anh mới sử dụng văn tài của mình vì họ mà viết tố trạng, hơn nữa còn dốc toàn lực trợ giúp.

Như thế gần một năm, anh thi đỗ đầu kỳ thi trung khảo, mỗi tháng được quan phủ hỗ trợ tiền của theo định ngạch, cho nên anh càng nỗ lực hành thiện.

Gần nhà Vương Sinh có một góa phụ trẻ, có mang với người chồng mới chết. Người trong tộc vu hãm cô không trinh tiết, cáo quan bảo rằng đứa con trong bụng cô không phải là cốt nhục của nhà ấy, làm loạn tông tộc huyết mạch, cầu quan phủ phán cô “đại quy” (buộc cô trở về nhà mẹ đẻ, không cho kế thừa sản nghiệp). Nhà mẹ đẻ của cô sợ hãi, không dám nói câu nào. Cô bị đại oan, không cách gì biện bạch, cả ngày khóc mãi, một lòng muốn tìm lấy cái chết.

Có người hàng xóm biết chuyện, lại nói với Vương Sinh. Vương Sinh điều tra, biết thiếu phụ kia thật sự là người trinh khiết, nên tới nhà mẹ cô, viết cho một tờ tố trạng, bảo mẹ cô mang đến cáo tố quan phủ. Người em trai của thiếu phụ rất không sẵn lòng làm việc này, Vương Sinh dùng đạo nghĩa khích lệ, bọn họ hết sức cảm động, vì vậy đồng ý.
Đồng thời Vương Sinh cũng triệu tập các bạn đồng học cùng những vị cao tuổi có đức vọng uy tín, bảo mọi người rằng tri huyện sẽ đến văn miếu tuyên giảng Thánh dụ vào ngày đầu tháng, và đề nghị mọi người sẽ giúp mang vụ án người góa phụ ra công khai đề xuất. Có người cho rằng, việc như thế không liên quan đến họ, không muốn ra mặt, Vương Sinh nói: “Bảo hộ danh tiết, duy hộ cô nhi, việc này có quan hệ tới nhân nghĩa đại sự, đều là việc những người đọc sách hiểu lý tự nhiên nên làm, tuyệt không phải là vì tư lợi mà tố tụng, không thể xem việc này cũng ngang hàng với những việc phạm pháp. Nếu quả bị trách tội, một mình tôi gánh chịu”. Mọi người đều rất tán thưởng một lòng đại nghĩa của anh, cho nên nguyện ý ủng hộ.

Đến ngày đầu tháng, Tri huyện đến văn miếu học xá, mọi người trình lên tố trạng xin duyệt lãm. Tri huyện rất sáng suốt, xem xong nói: “Đây là vấn đề về danh tiết. Xin mời mọi người nơi đây chăm chú điều tra nghiên cứu liễu giải thật hư, nếu như thực sự là người nhà chồng vu hãm, nhất định sẽ theo luật trừng trị nghiêm khắc. Nhưng các vị điều tra nhất định phải xác thực, nếu không tự phải gánh tội đó”. Vương Sinh hết sức tường thuật người trong họ tộc vu cáo thế nào, ngôn từ cương trực, lý lẽ phân minh. Tri huyện thấy anh ngôn từ chính trực, chỉ nói vài câu khen ngợi rồi để anh về.

Vài hôm sau, lên công đường xét hỏi, người nhà chồng đều bị hỏi đến mức lý khuất từ cùng, thừa nhận vu cáo. Thiếu phụ là thực sự bị oan, vụ án kết thúc. Thiếu phụ thúc nhà mẹ đẻ lấy nhiều vàng bạc đáp tạ Vương Sinh, nhưng anh không nhận. Bọn họ kiên trì muốn tặng, Vương Sinh bực mình nói: “Các vị cho rằng tôi làm việc này vì tiền sao?”. Anh rất kiên quyết, nghiêm khắc cự tuyệt, người nhà thiếu phụ xấu hổ rời đi.
Giao thừa năm đó, Vương Sinh lại nằm mộng thấy hai vị sứ giả áo xanh tới triệu anh đi, đến nơi trước kia từng mộng đến, gặp lại vị Đế quân. Đế quân nói: “Ta rất hài lòng ngươi sửa sai cực nhanh, đã trả lại khoa danh cho ngươi. Nguyên là ngươi sẽ đỗ kỳ thi năm sau, nhưng vì ngươi đã bảo vệ danh tiết và cuộc sống cho góa phụ và cô nhi, thiện hành làm cảm động Thượng Thiên, năm nay đã có thể đỗ rồi. Ngươi nên hết sức hành thiện tích đức, không nên buông lỏng, tiền đồ to lớn không thể hạn lượng!”. Vương Sinh khấu tạ.

Đế quân lệnh cho người đưa Vương Sinh trở về. Tại ngoài cửa lớn gặp hai già một trẻ, tại bên đường quỳ lạy anh ta. Vương Sinh không biết bọn họ là ai, thấy bọn họ bái lạy mình, bèn lạy ngược lại bọn họ. Bọn họ quỳ trên mặt đất khấu đầu nói: “Nhờ ơn của ân sư mà hậu nhân của tôi được bảo toàn, kế thừa hương hỏa, còn bảo vệ được điền sản nhà tôi. Cha con cháu chúng tôi xấu hổ không có cách gì hồi báo. Vừa rồi nghe Đế quân triệu mời Ngài, cho nên chúng tôi ở chỗ này chờ đợi!”. Vương Sinh hiểu ra, bọn họ chính là cha chồng và chồng của người quả phụ, bèn dìu bọn họ đứng cả dậy.

Ông già chỉ thiếu niên nói:“Đứa con này của tôi đã thọ đại ân của Đế quân. Tôi biết Ngài chưa có con, tôi muốn đi thỉnh cầu minh ti cho nó được đầu thai làm con của Ngài để báo đáp”. Vương Sinh khiêm nhường, tỏ ý cảm tạ, rồi chia tay.

Vương Sinh tỉnh lại bèn kể toàn bộ mọi sự cho mẫu thân và thê tử. Từ đó trở về sau, dốc toàn lực hành thiện. Năm ấy ông đỗ Giải nguyên (đỗ đầu), được vào Hàn Lâm Viện, làm quan tới Đại trung thừa (Tuần phủ).

Cũng trong năm ấy, sinh được một người con trai, trong mộng nhìn thấy chính là người thiếu niên ấy đầu thai. Người con này về sau cũng đỗ đầu khoa bảng, làm đại quan.
Đao bút cứu người, nhưng rất nhiều người không biết rằng việc ấy có thể cứu được người ta. Trên thế gian này, ngoài ngòi bút ra, còn có nhiều cách có thể dùng để cứu người. Nếu một người cứu được nhiều người hơn, anh ta sẽ mang tương lai tốt đẹp đến với bản thân mình. Điều đó hoàn toàn chính đáng. Trên thực tế, mọi người, bất kể là ở giai tầng xã hội, nghề nghiệp hay hoàn cảnh, môi trường nào cũng đều có thể làm một người tốt, làm điều chính nghĩa. Giúp đỡ những ai cần sự giúp đỡ, sử dụng tài nguyên một cách thông minh, bảo vệ công lý và lẽ phải là những việc tốt mà ai cũng có thể làm.

Trí Chân Dịch từ 
clearwisdom.net

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Đường Thái Tông và 5 nguyên tắc trị vì thiên hạ   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyFri Aug 16, 2013 1:23 pm

Đường Thái Tông và 5 nguyên tắc trị vì thiên hạ

Có một lần, Đường Thái Tông giá lâm điện Thúy Vi và hỏi quan hầu: “Từ xưa tới nay mặc dù các bậc Đế vương có thể bình định Trung Nguyên, nhưng không thể khiến các dân tộc như Nhung, Địch thần phục. Tài năng của Trẫm không so được với các Đế vương thời cổ đại, nhưng thành tựu lại hơn họ. Ta không nói nguyên nhân trong đó, xin các vị cứ trực ngôn mà nói thử xem?”

Quần thần đều nói: “Bệ hạ công đức như Trời Đất, khó có thể một lời nói rõ được”.


Đường Thái Tông nói: “Không phải như vậy. Trẫm sở dĩ có thể đạt được thành tựu như thế, chỉ bởi 5 nguyên nhân. Từ xưa tới nay bậc Đế vương phần lớn tật đố những ai giỏi hơn họ, còn Trẫm nhìn thấy ưu điểm của mọi người như nhìn thấy ưu điểm của chính mình. 

Năng lực và hành vi của người ta không được thập toàn thập mỹ, Trẫm đối đãi với người thường thường bỏ qua khuyết điểm, sử dụng ưu điểm của họ. Bậc Quân chủ nhìn thấy hiền tài thì thường giữ khư khư, đối với người không có năng lực thì đẩy họ xuống vực thẳm, nhưng Trẫm đối với hiền tài thì tôn kính, thấy kẻ vô năng thì thương xót, như thế đối với hiền tài và vô năng đều được tốt đẹp.

Bậc Quân chủ phần lớn đều không ưa chuộng người chính trực trực ngôn, thường âm thầm hãm hại hoặc là công khai trừng phạt họ, không có triều đại nào mà không như thế. Trẫm từ khi tại vị tới nay, đối với kẻ sỹ chính trực mãn triều đều tiếp nhận, không có người nào bị trách phạt quá đáng. 

Từ xưa đến nay, bậc Đế vương đều xem Trung Nguyên là quý, coi khinh người các dân tộc khác, chỉ có Trẫm đối với bọn họ đều xem trọng như nhau, cho nên bọn họ đều xem Trẫm như phụ mẫu của họ. 

Đó là 5 điểm nguyên nhân vì sao ta có thể thành tựu được như ngày hôm nay”.



(Lấy từ “Tư trì thông giám” quyển thứ 198, “Đường kỷ thập tứ”).
(theo minhhue.net)


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 1013536_143954405806746_2027102434_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tinh Hoa Trí Tuệ    Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:15 pm

TUÂN TỨC CHỒNG TRỨNG KHUYÊN GIẢI VUA TẤN
Thời Xuân Thu, để thoả mãn hưởng lạc cá nhân, Tấn Linh Công định cưỡng bức dân chúng phải xây cho nhà vua một đài cao chín tầng vô cùng hoành tráng tốn kém rất nhiều tiền bạc. Ông ta sợ các quan can ngăn liền hạ lệnh rằng:
Ai dám khuyên can, giết ngay không cần luận!
Có một đại thần tên gọi Tuân Tức, rất lo lắng cho đất nước, ông xin gặp Tấn Linh
Công. Tấn Linh Công cho là Tuân Tức đến can ngăn liền giương cung lắp tên, chờ ông đến, chỉ cần ông mở miệng khuyên nhủ là sẽ bắn chết ông.
Tuân Tức bái kiến Tấn Linh Công xong liền làm ra vẻ vui vẻ thoải mái, nói:
- Tâu đại vương, thần xin biểu diễn một trò vui để đại vương tiêu khiển.
Tấn Linh Công hỏi;
Trò gì thế?
Tuân Tức đáp:
- Thần có thể xếp chồng mười hai quân cờ lên nhau, bên trên lại để mấy quả trứng gà.
- Chà, trò này hay đấy.
Tấn Linh Công phấn chấn vội quẳng cung tên đi, lệnh cho thị tùng mang quân cờ và
trứng ra.
Tuân Tức thận trọng chồng mười quân cờ lên nhau trước rồi lại xếp từng quả trứng
lên. Những người xung quanh trợn mắt nhìn, chỉ sợ quả trứng rơi xuống, họ căng thẳng đến mức nín cả thở. Tấn Linh Công cũng hoảng hốt kêu lên:
- Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Tuân Tức lại chậm rãi nói:
Cái này chưa có gì ghê gớm cả, còn cái nguy hiểm hơn thế nhiều.
Linh Công nói:
- Được ta cũng muốn biết xem Tuân Tức thấy thời cơ đã chín muồi liền không tiếp tục biểu diễn nữa. Ông đứng dậy, nói với dáng điệu rất đau buồn: Khởi bẩm đại vương, xin cho phép thần được nói vài câu, cho dù thần có chết cũng không hối hận! Để xây đài cao chín tầng, ba năm cũng chưa xây xong, trong nước sẽ không có đàn ông cày bừa, không có phụ nữ dệt vải. Một khi ngân khố nhà nước rỗng sạch, các nước bên cạnh sẽ sang xâm lược chúng ta.
Như thế tất sẽ có ngày mất nước. Việc xây dựng đài cao nguy hiểm hơn trò chơi chồng trứng, xin đại vương tôn kính suy nghĩ lại!
Nói đoạn, nước mắt rơi ướt cả vạt áo.
Tấn Linh Công thấy Tuân Tức nói có tình có lý, thái độ lại uyển chuyển thành khẩn, lúc này mới hiểu ra sự nguy hại to lớn của việc xây dựng đài cao với đất nước, ông thở dài, nói:
- Sai lầm của ta lại nặng đến thế sao?

- Thế là ông liền đình chỉ việc xây đài cao.

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: TẦN MỤC CÔNG ĐỔI DA DÊ LẤY NGƯỜI HIỀN   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:32 pm


TẦN MỤC CÔNG ĐỔI DA DÊ LẤY NGƯỜI HIỀN

Năm 655 trước Công nguyên, Tần Mục Công phái công tử Chấp đến nước Tấn cầu
hôn cho mình. Tấn Hiến Công gả con gái cả cho Tần Mục Công, còn tặng cho một số nô bộc làm của hồi môn, trong đó có một nô bộc tên gọi Bách Lý Hề. Ông vốn là quan đại phu của nước Ngu, nước đã bị mất, rất có tài năng. Tấn Hiến Công nguyên là muốn trọng dụng ông nhưng Bách Lý Hề lại thà chết chứ không chịu quy theo. Lần này, có vị đại thần tâu với Tấn Hiến Công:

- Bách Lý Hề không muốn làm quan thì cho hắn làm một nô bộc hồi môn thôi.
Khi công tử Chấp dẫn bọn Bách Lý Hề về nước, giữa đường Bách Lý Hề đã trốn chạy
mất.
Sau khi Tần Mục Công và con gái cả của Tấn Hiến Công kết hôn, họ phát hiện trong
danh sách những nô bộc hồi môn thiếu mất Bách Lý Hề liền truy hỏi công tử Chấp. 

Công tử Chấp nói:
- Một tên nô bộc chạy trốn thì có gì đáng kể.
Trong triều có một võ sĩ từ nước Tấn đến cậy nhờ, tên gọi là Công Tôn Chi liền giới
thiệu một hồi về Bách Lý Hề, cho rằng ông ta là một bậc hiền tài rất mực. Thế là Tần Mục Công một lòng muốn tìm cho ra Bách Lý Hề.

Lại nói Bách Lý Hề trong lúc hoảng loạn đã tháo chạy đến biên giới nước Sở, bị quân
Sở nghi là gian tế nên đã bắt giữ.

Bách Lý Hề nói: Tôi là người nước Ngu, đi chăn trâu cho nhà giàu, đất nước bị diệt vong, tôi đành phải chạy nạn.

Quân Sở thấy ông già sáu, bảy mươi tuổi này dáng vẻ thật thà, không giống gian tế
liền giữ ông lại để chăn trâu. Ông còn có tài nghệ chăn trâu, khéo nuôi trâu béo khoẻ nên mọi người đặt cho ông danh hiệu: ''Đại vương chăn trâu''. Vua nước Sở là Sở Thành Vương biết chuyện liền điều ông ra Nam hải chăn ngựa.

Về sau Tần Mục Công cuối cùng cũng dò la được tăm tích của Bách Lý Hề liền chuẩn
bị một món lễ hậu, định phái người đi thỉnh cầu Sở Thành Vương đưa Bách Lý Hề đến nước Tần.

Công Tôn Chi nói:
- Điều đó một vạn lần không được. Nước Sở cho Bách Lý Hề chăn ngựa là vì không
biết ông ta là một nhân sĩ đức hạnh tài năng. Nếu bệ hạ dùng lễ vật cao quý như thế để đổi lấy ông ta, chẳng hoá ra là nói với Sở Vương, bệ hạ muốn trọng dụng Bách Lý Hề sao? 

Như thế đời nào Sở Vương chịu thả cho ông ta đi?
Tần Mục Công hỏi:
- Thế khanh bảo làm thế nào để lấy ông ta về được?
Công Tôn Chi đáp:
Nên dựa vào trị giá của một nô bộc bình thường hiện nay, đem 150 năm tấm da dê
chuộc lấy ông ta.
Một vị sứ giả vâng lệnh đi gặp Sở Vương, nói:
- Chúng tôi có một tên nô tài tên gọi Bách Lý Hề, hắn đã phạm pháp, trốn đến quý
quốc, xin cho chúng tôi chuộc hắn về để xét tội.

Nói đoạn dâng lên năm tấm da dê thượng hạng màu đen.
Sở Thành Vương chẳng cần suy nghĩ gì, lập tức ra lệnh nhất Bách Lý Hề vào xe tù
cho sứ giả nước Tần đem về.

Sau khi Bách Lý Hề bái kiến Tần Mục Công, Tần Mục Công mời ông làm Tướng quốc.
Bách Lý Hề liền tiến cử bạn ông là Khiêm Thúc và các con trai của Khiêm Thúc là Tây Khất Thuật, Bạch ất Bính. Tần Mục Công bái Khiêm Thúc làm hữu tướng, bái Bách Lý Hề là tả tướng. Không lâu sau, con trai của Bách Lý Hề cũng đến nước Tần cậy nhờ, được Tần Mục Công bái làm tướng quân.

Chuyện năm tấm da dê đổi được năm vị hiền tài đã trở thành giai thoại thiên cổ.







Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 941235_146726705529516_1816261198_n


_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: LOAN CHI TUNG BỤI MÙ LỪA QUÂN ĐỊCH   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:34 pm


LOAN CHI TUNG BỤI MÙ LỪA QUÂN ĐỊCH

Năm 632 trước Công nguyên (năm Tấn Văn Công thứ năm), vào tháng tư, hai nước
Tấn, Sở giao chiến với nhau tại Bộc Thành (nay là phía Nam Bưu Thành gần Bộ Tập, Sơn Đông).
- Lũ bỏ đi này, bị mấy tấm da hổ của quân Tấn doạ cho sợ vỡ mật, chuyện dễ dàng
như thế mà làm mất đứt cả tuyến tấn công hữu lộ của ta. Từ trước ta đã biết là quân đội hai nước Trần, Thái đa số là những đồ bỏ đi. Chỉ có đức vua là nhẹ dạ tin vào chúng. 
- Chủ soái quân Sở vô cùng bất mãn vì sự không thành công của liên quân Sở, Trần, Thái trong cuộc tiến công hữu lộ.
Do quân đội hai nước Trần, Thái đảm nhiệm nhiệm vụ hữu lộ đánh Tấn có số người
ngựa đông đúc, vượt xa quân Tấn về mặt binh lực. Thế nhưng, vì Tư Thần, tướng lĩnh quân Tấn đã sử dụng kế mê hoặc địch trong trận chiến: ông ta cho quân Tấn dùng những tấm da hổ giả khoác lên mình ngựa phát động phản kích về phía quân địch. Chiến mà quân Trần, Thái tưởng rằng gặp hổ thật, còn chưa giao chiến đã lũ lượt sợ hãi quay đầu tháo chạy. 

Ngay lập tức trận địa liên quân hỗn loạn hết. Tư Thần thừa thế chỉ huy quân Tấn dũng mạnh truy sát, quân Trần, Thái bị đánh thua tơi bời.

- Từ bài học thắng lợi trong cuộc tấn công của quân hữu lộ, chúng ta có thể thấy, quân
địch không hề có lực lượng quân sự to lớn gì, do đó đành phải làm một số trò bịp bợm. 

Chúng ta quyết không thể rút lui khi lâm trận, sợ địch như cọp, nhất định phải giữ nghiêm quân kỷ.

Phàm những kẻ chiến đấu hăng hái dũng cảm, có trọng thưởng; ai dám không chiến đấu, mà tháo chạy, làm hỏng uy phong quân Sở ta, lập tức chém không tha!
Những lời giáo huấn nghiêm khắc của chủ soái khiến cho các tướng lĩnh quân Sở kinh
hoàng khiếp sợ. Họ giữ nguyên văn mệnh lệnh truyền đạt lại cho thuộc hạ của mình.

Ngày hôm sau, đại quân Sở đối trận với quân Tấn ở bên trái Thành Bộc. Chủ soái quân
Sở liếc nhìn, quả nhiên binh lực quân Tấn không được tốt.

- Dựa vào mấy tiểu đội binh mã thế này mà muốn giao chiến với nước Đại Sở ta, quả
là rất không tự lượng sức mình. Ta chắc rằng quân Tấn sẽ chia binh làm hai lộ tả, hữu.

Truyền lệnh của ta, tấn công toàn tuyến.
Mệnh lệnh của chủ soái quân Sở vừa phát ra, binh sĩ quân Sở hùng dũng xông lên
đánh quân Tấn. Đám quân Tấn kia xem ra cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, mới được mấy hồi đã bắt đầu thua chạy.
Tướng sĩ quân Tấn cướp đường tháo chạy, đằng sau lưng họ bốc lên những đám bụi
khói mù mịt do hoảng hốt không chọn được đường.


- Ha ha ha, biết trước mà, lũ quân Tấn này không chịu nổi một đòn đâu, xem cảnh
nhếch nhác thua chạy của chúng kìa. Lệnh cho toàn quân, mau truy kích!
Tướng sĩ quân Sở liều mạng đuổi theo, thế nhưng khi đuổi đến một vùng lầy lội thì mục
tiêu trước mắt bỗng nhiên biến mất.

Hỏng rồi, chủ soái, chỗ này hình như có mai phục - Một bộ tướng của quân Sở nói với
chủ soái.
- Không kịp rút lui đâu, có mai phục cũng phải xông...
''Tùng tùng tùng?'', chữ ''xông'' của chủ soái quân Sở còn chưa thoát ra khỏi miệng thì
một hồi trống vang lên, mấy lộ quân Tấn ở xung quanh đầm lầy đã nhất loạt lao ra.

Bên trái là Nguyễn Chẩn, đại tướng nước Tấn, bên phải là Hồ Mao. Đám quân Tấn vừa
thua chạy trước mặt cũng có chủ tướng Loan Chi soái lính đánh trở lại. Quân Sở tiến lui đều bị bịt kín đường, trong nháy mắt đã biến thành con cua trong nồi, bị đánh cho tơi bời.


Hoá ra tướng lĩnh tả lộ của quân Tấn là Loan Chi đã vận dụng kế mê hoặc địch. Ông
cho buộc những bó củi rác vào sau chiến xa của binh sĩ, cho ngựa kéo chạy về phía sau, giả là thua chạy. Củi rác quét trên mặt đất làm bụi bốc mù mịt, tướng soái quân Sở bị mê hoặc cứ tưởng rằng quân Tấn thua chạy thật, thế là ra sức dẫn quân Sở chui vào bẫy mai phục của quân Tấn.


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 1045095_146843522184501_2055987204_n


_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: TỀ KHƯƠNG CHO CHỒNG UỐNG RƯỢU SAY VÌ NGHIỆP LỚN   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:35 pm


TỀ KHƯƠNG CHO CHỒNG
UỐNG RƯỢU SAY VÌ NGHIỆP LỚN


Tề Khương là vợ của công tử Trùng Nhĩ nước Tấn. Sau khi Tấn Chiến Công chết, trong
nước xảy ra phiến loạn, nàng cùng chồng chạy khỏi nước Tấn, lưu lạc truân chuyên, cuối cùng mới yên thân ở nước Tề. Nàng là một phụ nữ rất có hoài bão lớn lao, mong muốn rằng sau này Trùng Nhĩ có thể quay về nước, chấn hưng uy phong của đất nước, làm nên sự nghiệp vĩ đại. 

Nào ngờ chồng nàng lại nhởn nhơ trong cuộc sống an bình, hài lòng với chuyện nữ nhi
thường tình, chàng đã đánh mất chí hướng phục quốc.
Hôm đó, Tề Khương bày một tiệc rượu sang trọng, chuẩn bị nhân lúc rượu cao hứng lại
khéo léo khuyên nhủ chồng:
- Công tử, thiếp có lời muốn nói.
- Tề Khương mời một chén rượu mặt mày trong nghiêm nói - Các vị lão thần tại sao không từ gian khổ theo chàng bôn ba các nước? Chính là bởi vì họ hy vọng có một ngày có thể chấn hưng lại nghiệp nước, cùng hưởng phú quý. 

Thế nhưng...
- Thế nhưng làm sao kia? - Trùng Nhĩ giục vợ nói tiếp.
- Thế nhưng từ khi công tử đặt chân xuống nước Tề là chìm đắm trong sự dịu dàng
khanh khanh ta ta. Thiếp được sự yêu quý nồng hậu của công tử, dù có chết ngàn lần cũng phải báo đáp ân tình của chàng. Có điều, nếu vì thiếp mà làm hỏng đại nghiệp phục quốc của chàng, thế thì thiếp không thể chịu nổi? 

- Nàng dừng lại, quan sát sắc mặt chồng, quyết lòng nói tiếp - Thiếp thấy, cục diện tình thế nước Tấn đã có biến đổi, bây giờ chúng ta quay về là đúng thời cơ!

Trùng Nhĩ giận dữ đùng đùng, mấy lần định phát cáu. Tề Khương không tiện khuyên
tiếp nên lại mặt mày tươi cười tiếp công tử uống rượu, chén này nối tiếp chén kia, Trùng Nhĩ nhất nhất uống cạn.

Tề Khương cố tình chuốc cho Trùng Nhĩ say mềm. Thấy ngon ngọt khuyên như vô hiệu
nàng chợt nhớ đến chủ ý của ông cậu chồng là Hồ Yết. Nguyên là Hồ Yết thấy cháu chìm đắm trong tửu sắc thì vô cùng tức giận, ông quyết định lôi cổ chàng về nước Tấn.

Tề Khương quyết định phối hợp với ông.
Trùng Nhĩ không biết là kế, uống đến mềm người. Tề Chương liền kiên quyết dùng
chăn cuộn chồng lại giao cho Hồ Yết. Hồ Yết cho Trùng Nhĩ lên xe ngựa, ngày đêm không nghỉ tiến về nước Tấn.

Về sau, dưới sự hiệp trợ của các đại thần như Hồ Yết, trải qua những nỗ lực gian
khổ, Trùng Nhĩ đã lên được ngôi vua, chính là Tấn Văn Công. Ông nhớ đến tác dụng của Tề Khương liền sai người đến nước Tề long trọng đón vợ về. Tề Khương thấy chồng đã làm vua, nhớ đến cuộc sống lưu vong sóng gió xưa, nước mắt đầm đìa mà nói:

- Năm đó thiếp làm thế chính là vì sự đoàn tụ chồng vợ ngày hôm nay!


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 1069996_147117692157084_896876514_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: CHÚC CHI VŨ NÓI LỜI HAY, ĐÁNH LUI QUÂN ĐỊCH   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:37 pm


CHÚC CHI VŨ NÓI LỜI HAY, ĐÁNH LUI QUÂN ĐỊCH


Năm 630 nước Công nguyên, nước Tần và nước Tấn liên hợp tấn công nước Trịnh.
Quân Tần đóng đồn tại phía Đông đô thành nước Trịnh. Quân Tấn đóng đồn tại phía Tây đô thành nước Trịnh. Trong vòng vây trong ngoài, vua nước Trịnh là Văn Công suất đêm đã triệu tập văn võ bá quan bàn bạc đối sách.

Có đại thần nói:
Trước sự tấn công từ hai phía tả hữu của hai nước lớn này, nước ta nguy ngập đến
nơi Nhưng chỉ cần hướng chúng ta có thể thuyết phục được nước Tần lui binh, địch thủ chỉ còn lại nước Tần thì thì nước ta mới có thể thoát hiểm.

Trịnh Văn Công vội vàng hỏi ông:
- Theo khanh phái ai đi khuyên lui được quân Tần?
Người đó tiến cử:
Đại phu Chúc Chi Vũ.
Nửa đêm, trời tối đen như mực, tại phía Đông thành, Trịnh Văn Công đích thân tiễn
Chúc Chi Vũ lên thành lầu, ông lệnh cho binh sĩ đem đến một chiếc sọt lớn bảo Chúc Chi Vũ ngồi vào trong sọt, bên trên buộc dây thừng, từ từ hạ ông xuống dưới chân tường phía ngoài thành.

Chúc Chi Vũ lẳng lặng vào trại Tần, vừa thấy Tần Mục Công liền khóc lóc thảm thiết.
Tần Mục Công quát hỏi:
- Ngươi là ai? Đêm hôm mà khóc cái gì?
Chúc Chi Vũ nói:
- Tôi là Chúc Chi Vũ, đại phu nước Trịnh, khóc vì nước Trịnh chúng tôi sắp bị diệt vong.
Tần Mục Công nói:
- Tại sao ngươi lại đến trại của quân ta mà khóc lóc?
Chúc Chi Vũ đáp:
- Tôi cũng đến để khóc hộ cho nước Tần các ngài?
- Ngươi nói thế là ý gì? - Tần Mục Công rất lấy làm kỳ lạ - Nước Tần chúng ta sắp
đánh bại nước Trịnh các ngươi, tại sao lại cần ngươi đến khóc cho nước Tần chúng ta?
Chúc Chi Vũ đáp:
- Lãnh thổ của nước Trịnh chúng tôi không hề nối liền với quý quốc. Chúng tôi ở phía
đông, các ngài ở phía tây, ở giữa cách nước Tấn. Cho nên sau khi nước tôi mất, chỉ có thể bị nước Tấn chiếm lĩnh thôi. Lúc đó nước Tấn sẽ hùng mạnh hơn trước nhiều, còn quý quốc cũng tỏ ra yếu hơn nước Tấn rõ rệt. Đánh nhau tranh đất hộ người ta, cuối cùng lại chắp tay tặng cho người ta, điều này có lợi chăng?

Hơn nữa, dã tâm xâm lược của nước Tấn làm sao có thể có ngày thoả mãn, phía đông họ diệt nước Trịnh, lẽ nào lại không muốn bành trướng sang nước Tần ở phía tây?


Tần Mục Công trầm tư giây lát rồi nói:
- Ngươi nói đúng đấy.
Chúc Chi Vũ nói:
- Nếu ngài chịu phá bỏ bao vây nước Trịnh, nước Trịnh chúng tôi từ nay về sau nhất
định sẽ hướng về quý quốc, làm một ''chủ nhà'', khi sứ giả của quý quốc qua lại trên con đường phía đông, nước Trịnh nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm chủ nhân, ân cần tiếp đãi quý khách, điều này không có gì bất lợi đối với các ngài?


Tần Mục Công lập tức đồng ý lui binh đồng thời uống máu ăn thề với Chúc Chi Vũ.
Quân Tần từ từ thu quân về nước, còn để lại ba vị tướng quân như Khởi Tử,... soái lĩnh ba nghìn quân Tần, giúp nước Trịnh giữ thành.

Văn Công nước Tấn thấy Tần Mục Công bỏ về không giã biệt cũng đành phải hạ lệnh
lui quân.


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 934987_147187328816787_1831375143_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: KẾ DỨT ĐỨT GIẢI MŨ CỦA SỞ TRANG VƯƠNG   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:39 pm


KẾ DỨT ĐỨT GIẢI MŨ CỦA SỞ TRANG VƯƠNG

Năm 606 trước Công nguyên, Sở Trang Vương (?- năm 591 trước Công nguyên) gáy
một tiếng làm người ta kinh ngạc. Trong một lần diệt xong bè lũ phản loạn, trở về Trình Đô liền mở một yến hội mừng công. Yến hội này tên gọi là:''Yến Thái bình''. Vua tôi rất mực ''hứng khởi, từ sáng sớm đến tận tối mịt vẫn chưa hết vui.


Lúc này trời đã tối đen, bên ngoài có gió lớn, muốn mưa, Nhưng trong đại sảnh, đèn
nến vẫn sáng choang, tiếng hát dìu dặt, xen với những điệu múa dịu dàng. Bỗng nhiên, trong đám vũ nữ biểu diễn xuất hiện một giai nhân tuyệt sắc. Nàng mặc áo tiên rộng, màu trắng ngó sen. Dưới là chiếc váy màu tía vôi những nếp xanh cánh chả. Trên đầu nàng cài đầy ngọc biếc, mùi hương thoang thoảng khắp nơi. Nàng có tư thái phong lưu, đi đứng uyển chuyển thật khó có đủ lời để ca ngợi vẻ đẹp tuyệt thế của nàng.


Mỹ nữ đó là Hứa Cơ, người được Trang Vương sủng ái nhất. Lúc ấy, nàng vâng lời
Trang Vương ra mời rượu quần thần. Nàng đầy đặn mà nhanh nhẹn uyển chuyển như chim én lúc bay sang đông, lúc sang tây. Các quan, người nào thấy nàng cũng mê mẩn, ngẩn ngơ, tiếng huyên náo ầm ĩ phút chốc đột nhiên biến mất.


Bỗng nhiên, một cơn gió thổi vào đại sảnh, thổi tắt phụt tất cả các ngọn nến. Hứa Cơ
đang chuốc rượu cho một vị quan, người này nhân lúc nến tắt tôi mò đã nắm lấy tay áo Hứa Cơ rồi lần mò lấy tay nàng Hứa Cơ cũng không phải tay vừa, thuận tay, giật đứt giải mũ của vị quan đó, giữ trong tay rồi lướt nhanh đến trước mặt Trang Vương để cáo tội, đòi nhà vua mau ra lệnh cho châm nến lên ngay để biết được ai là kẻ dám tròng ghẹo mình.


Đùa rỡn ái cơ của vua có nghĩa là làm nhục đến nhà vua. Đó là hành vi đại nghịch và
coi thường đạo lý vua tôi! Nhưng, Trang Vương nghĩ một lát rồi cao giọng nói to lên:
- Khoan hãy châm nến! Hôm nay trẫm muốn cho các khanh được vui vẻ sáng khoái.
Không cần phải mũ áo thật chỉnh tề, mọi người hãy giật đứt hết các giải mũ thì mới vui?...


Văn võ bá quan ngơ ngác một chút rồi cũng giật đứt giải mũ, vứt xuống. Sau đó, nhà
vua mới ra lệnh cho đốt nến. Như vậy, Trang Vương và Hứa Cơ đều không biết ai là người đã kéo tay áo người đẹp.


Sau khi tan tiệc, Hứa Cơ trách móc Trang Vương.
Trang Vương cười mà rằng:
- Hôm nay 1à ngày trẫm mời các quan văn võ đến uống rượu mừng công. Mọi người
đều rất vui vẻ, uống được nhiều, khi say rượu eo điều hơi bất nhã một chút, cái đó có gì là lạ?


Nếu trẫm theo ý nàng mà tra xét người kia ra, để làm rõ trinh tiết của nàng khiến quần thần mất vui mà bỏ về và đều nói rộng lòng dạ của trẫm hẹp hòi, như vậy, về sau này còn có ai có thể vì trẫm mà hiến công nữa?


Nghe xong, Hứa Cơ vô cùng khâm phục.
Về sau này khi nước Sở giao chiến với nước Trịnh, phó tướng của bộ phận chủ soái
đi đầu là Đường Giáo xung đã phong nguyện dẫn hơn trăm quân đi tiên phong. Ông chiến đấu rất dũng cảm, mở đường tiến công đến đâu cũng là thắng làm cho đại quân Sở tiến triển được thuận lợi. 


Trang Vương muốn ban thưởng thật hậu cho Đường Giáo. Nhưng Đường Giáo đỏ
mặt lên nói:
Xin đại vương chớ ban thưởng cho thần. Đại vương không trị tội thì mạt tướng này đã
cảm kích vô cùng rồi ạ!


Trang Vương ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế?
Đường Giáo cúi đầu:
Thưa, trước đây, trong đêm “hội giật giải mũ” trước đây, kẻ kéo tay người đẹp chính là
thần. Đội ơn nhà vua hôm đó đã không giết thần. Hôm nay mạt tướng mới xả thân để báo đền Trang Vương cả cười nhưng vẫn cứ ban thưởng cho ông. 


Người đời về sau gọi bữa tiệc đó là
''tiệc giải mũ''.


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 69218_148361322032721_779598953_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: SỞ TRANG VƯƠNG KHÔI PHỤC NƯỚC TRẦN   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:41 pm


SỞ TRANG VƯƠNG KHÔI PHỤC NƯỚC TRẦN

Sở Trang Vương ngồi cao trên bệ ngọc, tiếp nhận từng tớp, từng tốp các đại thần văn
võ tung lời chúc mừng ông. Tiếng nhạc du dương, vũ điệu khoan khoái nhất tề dâng hiến khiến Sở Trang Vương vô cùng ngây ngất.

Trước đó mấy ngày, nước Trần là nước đồng minh với nước Sở đã xảy ra nội loạn.
Trần Linh Công bị đại thần Hạ Chinh Thư giết. Mấy viên đại thần nước Trần phải chạy sang Sở, nhờ Sở Trang Vương can thiệp dẹp trừ nội loạn.

Sở Trang Vương giương lá cờ chính nghĩa, dẫn đại quân sang diệt nước Trần, đổi
nước Trần thành một huyện của nước Sở. Thế là địa đồ của nước Sở hùng mạnh mở rộng thêm. Sở Trang Vương lấy làm đắc ý. 

Bỗng nhiên, có một ý tưởng không vui đã len lỏi vào đầu óc ông: ''Vua các nước chư hầu và các thủ lĩnh những bộ tộc phương Nam đều đến chúc mừng cả, các đại thần trong nước cũng đều đến chúc tụng. Nhưng, riêng đại phu Thân Thúc Thời sao không thấy đến?...''


Đúng lúc đó thì Thân Thúc Thời đến. Hóa ra ông vừa mới đi sứ sang Tề trở về. Thân
Thúc Thời báo cho Sở Trang Vương những điều tai nghe mắt thấy ở nước Tề xong, Sở Trang Vương nghĩ, tiếp theo, ông cũng nên nói vài lời chúc mừng chăng ?

Nào ngờ, Thân Thúc Thời không nhắc đến một câu. Sở Trang Vương bèn nổi nóng
quở trách:

- Hạ Chính Thư giết Trần Linh Công, phạm tội tầy trời. Các nước chư hầu ở Trung
Nguyên chẳng nước nào dám đến thăm hỏi. Chỉ có ta là dám giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, giết Hạ Chinh Thư mà lại còn làm cho đất đai của nước ta được tăng lên. 

Có đại thần nào, thuộc quốc nào không đến chúc mừng? Chỉ có nhà người là không chịu hé răng lấy một lời. Chẳng lẽ việc của ta làm lại không đúng?


Thân Thúc Thời hoảng hốt, cúi xuống thi lễ, nói:
- Dạ không phải, không phải ạ. Trong lòng thần đang băn khoăn về một bản án cho nên không nghĩ đến điều gì khác.

Sở Trang Vương hiếu kỳ; hỏi:
- Án ra làm sao?
Thân Thúc Thời đáp:
Như thế này ạ. Có người dắt một con bò, đi qua ruộng của một người khác. Nào ngờ,
con bò dẫm nát hoa màu của người ta. Ông này nổi xung lên, cướp lấy con bò. Chủ bò nói đi nói lại mãi mà không chịu trả. Xin hỏi đại vương, nếu Người gặp vụ án như vậy, Người sẽ xử ra sao?


Sở Trang Vương nói:
- Theo ta nên trả lại con bò cho người ta.


- Thưa tại sao ạ? Thân hỏi.
Dắt bò để bò đẫm nát hoa màu của người ta đương nhiên là không tốt. Nhưng, vì điều
đó mà cướp lấy bò của người ta thì lại là quá quắt.


Sở Vương nói xong, bỗng nhận ra mất điều gì. Ông nhìn Thân Thúc Thời một lát rồi
- Ồ thì ra nhà ngươi vòng vo, nói cạnh trẫm,…, Được được... Ta sẽ trả ''con bò kia''
cho người ta là được chứ gì...


Thế là Sở Trang Vương liền khôi phục lại nước Trần. Vua mới của nước Trần là Trần
Thành Công đang lưu vong ở đất Tấn được gọi trở về nước Trần. Ông rất cảm kích Sở Trang Vương nên quy phục nước Sở. Các chư hầu ở Trung nguyên đều rất kính phục tinh thần đạo nghĩa của Sở Trang Vương.


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 1010384_148629022005951_478690750_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: ÁI PHI CỦA SỞ TRANG VƯƠNG TIẾN CỬ NGƯỜI TÀI HIỀN   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:42 pm


ÁI PHI CỦA SỞ TRANG VƯƠNG
TIẾN CỬ NGƯỜI TÀI HIỀN


Sở Trang Vương có một ái phi tên là Phàn Cơ. Nàng không những rất xinh đẹp mà
còn rất có trí tuệ. Với những việc lớn của đất nước, nàng luôn có những ý kiến và cách giải quyết các việc. Do đó Sở Trang Vương coi nàng như viên ngọc minh châu, vô cùng quý nàng.

Một hôm, Phàn Cơ thấy vua từ ngoài triều trở về cung có thoáng nét chau mày băn
khoăn. Nàng quan tâm bèn hỏi:

- Đại vương, hôm nay có chuyện gì khiến không thoải mái và bãi triều muộn vậy?
Sở Trang Vương đáp:
Hiện nay quốc gia đang giữa lúc đa sự, chính sự muôn mối phải lo. Ta đang bàn luận
cặn kẽ với hai vị hiền tướng.
- Tướng hiền là ai vậy?
- Là Ngu Khâu Tử.

Phàn Cơ bảo:
- Mặt trăng sáng phải có thêm những vì sao phù trợ vào. Ngu Khâu Tử tuy rất hiền
nhưng đơn thương độc mã, hơn nữa tuổi ông ta đã cao. Thiếp thấy ông ta chưa thể là đại hiền tướng!

Sở Trang Vương ngạc nhiên bảo:
-Theo ý ái phi, như thế nào mới là đại hiền tướng?

Phàn Cơ cười đáp:
- Đi mười bước ắt tìm thấy cỏ thơm. Nước Sở to lớn như thế này, vượt qua “lưỡng
hồ”, là nơi địa danh, nhân kiệt, chẳng lẽ Ngu Khâu Tử không thể giúp đại vương tiến cử nhiều nhân tài để giúp việc triều chính hay sao?


Ngày hôm sau, trong khi ngự triều, vua truyền đạt ý kiến của Phàn Cơ tới Ngu Khâu
Tử. Nghe xong, Ngu Khâu Tử thẹn đỏ mặt, lập tức tiến cử Tôn Thúc Ngao làm tể phụ. 

Tự mình xin từ chức, về hưu dưỡng lão.
Tôn Thúc Ngao nhậm chức một thời gian không lâu, đã phải xử một coi án rất hóc búa:
Một người nhà Ngu Khâu Tử đã phạm đến phép nước. Đáng lý, phải bị trị tội thật nghiêm. Nhưng viên quan xử lý án lại nghĩ đến Ngu Khâu Tử là một vị lão thần, có công lao với đất nước nên trì hoãn, không dám phán quyết. 

Tôn Thúc Ngao nghe được tin đó thì trầm ngâm một lát rồi nghiêm nghị nói:
- Vương tử và dân thường phạm pháp cũng có tội như nhau. Nếu vì Ngu lão có
công,với nước mà không đám trừng trị tội phạm pháp của người thân thì vương pháp chẳng có tác dụng gì. Làm thế nào để trị an được trong một đất nước to lớn như thế này. 

Nói đoạn, ông hạ lệnh cho bắt tên người nhà của Ngu Khâu Tử để xử lý theo pháp luật: Lại còn theo điều lệ, tra xét tên quan thiếu trách nhiệm đó. Dân chúng nước Sở biết chuyện này, ai cũng kính phục ông. Cả nước xuất hiện một bộ mặt chính trị nghiêm trang và thanh khiết, thưởng phạt công minh.


Sở Trang Vương cho gọi Ngu Khâu Tử đến, cảm ơn ông:
Do khanh tiến cử cho ta nhân tài này trong sổ công lao phải ghi tên ông ở hàng đầu.

Ngu Khâu Tử bối rối, quỳ xuống, tạ: Thưa đại vương, xưa nay Tôn Thúc Ngao là người
không màng tư tình, không sợ quyền thế, nghiêm khắc làm việc theo pháp luật. Trước đây, thần chưa tiến cử nhân tài kịp thời. Đó là điều không phải của thần.

Sở Trang Vương an ủi nhà rằng:
- Khanh không nên tự trách mình. Cuối cùng chẳng là lão hiền tướng đã tiến cử tân
hiền tướng là gì?


Ngu Khâu Tử lại vội đáp:
- Thừa đại vương, người tiến cử bậc nhân tài này không phải là thần mà chính là Phàn
Cơ phu nhân.

Sở Trang Vương bừng tỉnh rồi cười lớn:
- Đúng rồi. Ta quên làm sao được phu nhân hiền thục, cơ mưu sâu xa này chứ?


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 221609_148798625322324_406041640_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: ƯU MẠNH KHÓC NGỰA, CAN VUA   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:44 pm


ƯU MẠNH KHÓC NGỰA, CAN VUA


Sở Trang Vương nuôi rất nhiều ngựa. Trong đó có một con được ông yêu quý nhất. Nó
được khoác áo gấm ngũ sắc rực rỡ và được ở trong căn phòng đẹp đẽ , trong đó có giường đệm có trướng, màn, lụa được ăn những cành táo ngon ngọt. Đáng tiếc, con ngựa quý cứ mỗi ngày một béo bên, hưởng phúc chưa được bao lâu thì nó đã lăn ra chết.

Lúc này, Sở Trang Vương thấy thương tâm lắm, hạ lệnh cho các đại thần:
- Các khanh hãy tìm cho nó cỗ quan tài tốt đẹp nhất thiên hạ. Bên ngoài lại còn lồng
một lớp quan tài nữa và chôn nó với nghi lễ một đại phu.

Có một quan đại thần khuyên:
- Tâu đại vương. Sao lại có thể áp dụng nghi lễ một đại quan cho súc vật?

Sở Vương sầm mặt lại:
- Ai còn khuyên ta không nên hậu táng cho con ngựa. Ta sẽ chém chết người đó
- Các đại thần đều ôm lấy đầu, không dám nói ra nửa lời. 

Lúc đó, có một diễn viên
trong cung tên là Ưu Mạnh khóc rống lên. Nhà vua lấy làm lạ hỏi:
- Nhà ngươi khóc gì đấy?
- Tôi khóc con ngựa đó.
Ưu Mạnh vừa khóc vừa kể lể.
- Con ngựa này là con ngựa được quốc vương yêu quý nhất đấy. Chúng ta đàng
hoàng là những người nước Sở, có chuyện gì mà chúng ta không làm được? 
Chỉ dùng nghi lễ đại phu để mai táng nó thì hãy còn thiệt cho nó. Theo tôi, chúng ta phải dùng nghi lễ quân vương để mai táng cho nó mới phải.


Trang Vương hỏi:
- Sao lại dùng nghi lễ quân vương để mai táng nó?
Ưu Mạnh đáp:
- Thần yêu cầu cho nó một cỗ quan tài bằng ngọc có chạm trổ hoa văn. Bên ngoài lồng
thêm một quan tài bằng gỗ tử. Hãy ra lệnh cho các quân lính đào huyệt bắt dân chúng phải đi chuyển đất, đồ tế cho nó phải là những vật phẩm thượng hạng nhất. Lại phải mời sứ giả các nước đến đọc điếu văn cho nó. 

Các nước chư hầu biết chuyện này sẽ hiểu rằng đại vương coi nhẹ con người mà coi trọng con ngựa.
Sở Trang Vương nghe xong mới biết rằng Ưu Mạnh đâu có khóc con ngựa mà là dùng
lời nói khéo khuyên mình chỗ nên quá coi trọng con ngựa.


Sở Vương nhận thấy mình sai, Ông bèn than thở:
- Chẳng lẽ sai lầm của ta lại nghiêm trọng đến như thế sao? Theo ý nhà ngươi, ta nên
xử lý thế nào với con ngựa?


Ưu Mạnh nói:
- Xin đại vương cho mai táng con ngựa nên như mai táng con vật trong nhóm lục súc:
hãy đào một cái bếp, đó là cái vỏ ngoài của quan tài, lấy cái đỉnh lớn bằng đồng coi như quan tài, dùng vật phẩm gồm gừng, táo và gạo để hầm nhừ nó ra. Cuối cùng là mai táng nó vào trong bụng mọi người. 

Đó là phương pháp giải quyết tốt nhất Sở Trang Vương cho nhà bếp nấu thịt ngựa lên thơm phức, chia cho mọi người cùng ăn. 

Từ đó, ông không coi trọng súc vật mà xem nhẹ người nữa.


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 17622_148950281973825_1740583670_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: QUẢN TRỌNG MƯU TRÍ QUA HANG QUỶ KHÓC   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:46 pm


QUẢN TRỌNG MƯU TRÍ QUA HANG QUỶ KHÓC

Quản Trọng (? - năm 645 trước Công nguyên) sau khi trở thành Tướng quốc nước Tề,
liền thi hành một loạt những chính sách có hiệu quả, làm cho nước Tề ngày một trở nên hùng mạnh. 

Vua nước Tề là Tề Hoàn Công được các chư hầu tôn là minh chủ. Dân tộc Sơn Nhung
ở phía bắc nước Tề lại thường đem quân đi đánh nước Yên, liên minh với Tề, hòng làm suy yếu thế lực của nước Tề. 

Vua nước Yên thân đem hai vạn tướng sĩ tham chiến nhưng lại trúng vào ổ mai phục của Mật Lư, thủ lĩnh bộ lạc nước Lệnh Chi của Sơn Nhung tại một nơi gọi là hang Quỷ Khóc, chỉ chạy thoát được khoảng hơn nghìn người. Tiếp đó, Sơn Nhung lại nhổ liền
một lúc ba thành, nước Yên vội vàng phái sứ giả sang nước Tề cầu viện. 

Thế là Tề Hoàn Công thống soái năm vạn đại quân tiến đến nước Yên.
Vua nước Vô Chung cũng phái đại tướng Hổ Nhi Ban dẫn hai nghìn binh sĩ tới trợ
chiến. Hổ Nhi ban được Quản Trọng phong làm tướng quân tiên phong, liên tiếp lấy lại được ba thành trì đã bị mất của nước Yên. 

Nhưng khi đánh đến một nơi gọi là đồi Lý thì không dám tiến lên nữa. Ông ta nói với Tề Hoàn Công và Quản Trọng:

- Trước mặt là hang Quỷ Khóc. Nếu Sơn Nhung bố trí mai phục thì dù cho chúng ta có
cánh cũng không bay qua được. Hai vạn quân Yên sẽ vùi thân ở đó thôi!

Trên đường đi Quản Trọng đã nghĩ ra mưu kế vượt qua hang Quỷ Khóc, ông bảo Hổ
Nhi Ban:

- Tướng quân đã băn khoăn như thế, vậy hãy đi sau đại quân. Quản Trọng nói đoạn, rút lệnh bài ra:

- Hai tướng Vương Tử Thành Phụ, Triệu Xuyên! Hai người đi tiền quân hành sự theo
sự chỉ dẫn của lệnh bài, chuẩn bị cho tốt, sáng sớm ngày mai vượt Quỷ Khóc!
Vương Tử Thành Phụ và Triệu Xuyên nhận lệnh bài, dẫn quân đi.


Hôm sau, trời vừa mới sáng, hàng loạt, hàng loạt chiến xa tiến tới hang Quỷ Khóc. Chỉ
thấy mõm ngựa được bịt bằng những chiếc giọ; trên bánh chiến xa có buộc dây gai nên âm thanh phát ra rất nhỏ; tướng sĩ đứng trên xe thì mặc giáp cầm mác, trông rất cao lớn; những lá cờ chiến của nước Tề tung bay ''phần phật, phần phật'' trong gió.


Lúc này Mật Lư, thủ lĩnh nước Lệnh Chi của Sơn Nhung giương lá cờ nhỏ màu vàng
có thêu chữ ''lệnh'' xuất hiện trên đỉnh núi của hang Quỷ Khóc, thấy quân Tề tiến vào vòng phục kích của mình, ông ta liền phất cờ, hô lớn:

- Đánh!
Đùng một cái, tên, đá, gỗ bay tới tấp vào quân Tề, cái thì đập tan nát chiến xa, cái thì
làm gãy gục cờ của Tề.


Mật Lư huy động lang nha bổng, xốc quân từ trên núi đánh xuống. Phát hiện ra một
tướng Tề bị trúng rất nhiều tên nhưng vẫn đứng yên bất động trên chiến xa, Mật Lư liền vung lang nha bổng lên bổ mạnh vào đầu tướng Tề một gậy. ''Bụp'' một cái, mũ trụ của tướng Tề bị bật tung. Định thần nhìn lại, thì ra chước chiếc mũ là một thân cây được khoác áo giáp. 

Mật Lư biết minh trúng kế thì sợ hãi thất sắc.
Lúc này, có tiếng trống dồn dập. Mật Lư nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Vương Tử
Thành Phụ và Triệu Xuyên, dũng tướng của nước Tề dẫn quân xông thắng tới. 

Mật Lư thét to một tiếng, múa tít long nha bổng nghênh đỡ. Ông ta thấy xa xa có một người thân thể cao to đứng trên chiến xa đang quan sát hai bên đánh nhau đoán rằng đó là Quản Trọng, tướng quốc nước Tề liền nhào tới phía người đó. Nơi ông ta đi qua, không có tên lính nào của Tề chống đỡ nổi. 

Giây lát, Mật Lư đã đánh đến trước mặt Quản Trọng. Kể thì thấy lâu, thật ra lúc đó sự
việc xảy ra rất nhanh, phía sau chiến xa bay ra hàng mấy chục mũi tên, Mật Lư kêu lên
thảm thiết ngã nhào xuống đất. Một viên đại tướng thủ hạ của ông ta đánh vào vòng vây, cướp lấy Mật Lư đã trúng thương, tháo chạy về phía nước Cô Trúc một bộ lạc khác của Sơn Nhung.

Như thế, Quản Trọng đã dùng mưu trí vượt qua hang Quỷ Khóc, giải được vây cho
nước Yên.



Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 946613_150237358511784_431886974_n


_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: TÀO QUỆ LUẬN CHLẾN THUẬT Ở TRƯỜNG THƯỢC   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:47 pm


TÀO QUỆ LUẬN CHLẾN THUẬT Ở TRƯỜNG THƯỢC


Năm 684 trước Công nguyên, nước Tề đem binh đánh nước Lỗ. Tướng Tề là Bào
Thúc Nha dẫn quân đến thẳng Trường Thước của nước Lỗ. 

Nước Lỗ có một người tinh thông binh pháp tên là Tào Quệ, nghe nói Lỗ Trang Công chuẩn bị chống lại quân Tề liền chủ động xin tham chiến.

Bạn thân của ông khuyên rằng:
Quốc gia đại sự, tất có những đại quan hàng ngày ăn thịt phải đảm đương, dân đen
chúng ta quan tâm làm gì chứ?

Tào Quệ nói:
- Không, cách nhìn của các vị đại quan rất thiển cận, họ không có tầm nhìn xa và mưu
kế sâu đâu.

Lỗ Trang Công cho mời Tào Quệ đến, cảm thấy ông rất mưu trí liền cùng ông dẫn đại
quân đến Trường Thược nghênh địch. 

Quân Lỗ và quân Tề gặp nhau ở Trường Thược.
Tướng Tề Bào Thúc Nha coi thường quân Lỗ, hạ lệnh thúc trống tiến binh.
Lỗ Trang Công nghe đối phương trống đánh vang trời, cũng chuẩn bị thúc trống đáp lại.


Tào Quệ ngăn lại nói:
- Đợi một chút! Rồi truyền lệnh cho quân lính - Ai hò hét ầm ĩ, chém!
Chỉ gọi các xạ thủ chuẩn bị cung tên giữ chắc đội hình thế trận, không cho phép tự ý
hành động.


Quân Tề xông vào trận địa Lỗ nhưng thế trận của Lỗ kiên cố như một khuông sắt, không thể húc vào được đành phải lùi lại. 

Lát sau, quân Tề lại khua lên một hồi trống trận nhưng quân Lỗ vẫn như mọc rễ, không hề nhúc nhích, quân Tề lại lui.


Khi quân Tề khua trống lần thứ ba, Tào Quệ mới tâu với Lỗ Trang Công:
- Bây giờ có thể tiến quân được rồi.
Lúc này, quân Lỗ gióng lên một hồi trống trận đồng thời hạ lệnh xông lên, tướng sĩ
quân Lỗ ào lên, với khí thế như sấm dậy, đánh cho quân Tề tan tác, chạy trốn vào vùng đồng hoang.


Lỗ Trang Công định hạ lệnh truy kích nhưng Tào Quệ lại ngăn lại mà rằng:
- Khoan, để tôi xem đã rồi mới quyết định.
Ông đứng trên chiến xa, tay đưa lên trán che để nhìn về phía trước, quan sát trận địa
một lát rồi xuống xe xem xét tỉ mỉ những vết bánh xe của quân Tề rồi mới nhảy lên xe nói:

- Bây giờ có thể truy kích được rồi.
Trang Công hạ lệnh truy kích, đuổi toàn bộ quân Tề ra khỏi bờ cõi và thu được rất
nhiều vũ khí, xe ngựa.


Sau khi thắng trận, Lỗ Trang Công hỏi Tào Quệ tại sao lại chỉ huy như vậy. Tào Quệ
nói:
- Đánh trận, điều chủ yếu là dũng khí. Trống trận nổi lên lần đầu tiên, dũng khí của binh sĩ đầy đủ nhất, nếu lúc đó không giao đấu, đến khi nổi trống lần thứ hai thì dũng khí đã suy yếu đi một chút, đến hồi trống thứ ba, kể cả có gõ ghê gớm thế nào thì cũng không còn hăng hái nữa. 

Dũng khí của chúng đã tiêu tan hết, chúng ta mới nổi trống lên nâng cao khí thế, ý chí
chiến đấu ngút trời, sao mà không đánh thắng chúng được?
- Có lý, có lý lắm. - Lỗ Trang Công lại hỏi tiếp - Khi quân Tề đã bị đánh bại, sao ngài lại
không cho truy kích ngay.


Tào Quệ đáp:
Nước Tề là nước lớn, Bào Thúc Nha lại là một danh tướng, không thể coi thường được, biết đâu hắn giả vờ tháo chạy để gài phục binh ở phía trước. Tôi phải xuống xe, nhìn
thấy những vết xe chạy rất hỗn loạn, cờ xí cũng đổ gục mới chắc chắn rằng chúng đã bại thật sự, lúc đó mới yên tâm cho truy kích.

Lỗ Trang Công khen ngợi:
Ngài là một người tinh thông quân sự.




Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 1004892_150647565137430_2065351151_n


_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: PHỤ SƠN LUỘC ĐÁ CHỮA BỆNH   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:48 pm


PHỤ SƠN LUỘC ĐÁ CHỮA BỆNH

Đầu đời Thanh, ở Thái Nguyên có một phụ nữ tên là Phân Liên, do chịu sự đè nén của
chồng là Lý Tiểu Ngưu nên mắc bệnh. Lý Tiểu Ngưu mời rất nhiều thày thuốc nhưng đều không chữa được 1iền đi mời Phụ Sơn tiên sinh (nhà tư tưởng, nhà thư hoạ, lại tinh thông y học).
Phụ Sơn nói :
- Căn bệnh này thì không cần gặp người bệnh cũng chữa được chỉ có điều tôi chưa có
đủ các vị thuốc, anh đi kiếm một hòn đá sẫm màu to bằng quả trứng gà đun nhỏ lửa, nước cạn bớt lại đổ thêm vào đun tiếp. Khi nào luộc mềm đá thì đến lấy thuốc. 

Phải chú ý không được để nước cạn, người không được rời bếp.
Lý Tiểu Ngưu nhặt một hòn đá sẫm màu bằng quả trứng gà về đun, nhưng thêm bẩy
bẩy bốn mươi chín lần nước rồi mà đá vẫn chưa mềm.


Người vợ ngồi dậy hỏi:
- Hay là cách đun không đúng?
Tiểu Ngưu nói:
- Phụ Sơn tiên sinh dặn đun như thế mà.
- Hay là để tôi trông bếp, mình đi hỏi xem thế nào. 
.
Nói đoạn bước xuống giường. Tiểu Ngưu đi hỏi Phụ Sơn:
- Tôi đã đun hai ngày rồi, làm sao mà không thấy mềm chút nào?


Phụ Sơn hỏi lại:
- Bây giờ ai thay anh trông bếp?
- Vợ tôi trông.
- Bệnh chị ấy đã khỏi rồi. Chữa bệnh này đầu tiên phải chữa cho tan cơn giận. Chị ấy
thấy anh ngày đêm luộc đá là đã tan cơn giận rồi. Tan giận thì gan ruột trở lại bình thường, gan ruột bình thường thì khẩu vị tự nhiên cũng thông suốt. 

Chị ấy có thể thay anh luộc đá, rõ ràng là khỏi bệnh rồi.


Tiểu Ngưu quay về thì thấy quả nhiên vợ đã khỏi bệnh.



Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 164455_150662711802582_1291372760_n


_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Quốc Cường
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Quốc Cường


Tổng số bài gửi : 1043
Reputation : 15
Join date : 27/07/2013
Đến từ : Tri Âm Quán/Thị Trấn Chũ

Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: TUÂN TỨC MƯỢN ĐƯỜNG LẤY NGU QUẮC   Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 EmptyMon Aug 19, 2013 12:49 pm


TUÂN TỨC MƯỢN ĐƯỜNG LẤY NGU QUẮC

Phía Nam nước Tấn có hai quốc gia, một là nước Ngu (ở phía Đông Bắc huyện Bình
Lục tỉnh Sơn Tây ngày nay), một là nước Quắc (phía đông nam huyện Bình Lục tỉnh Sơn Tây ngày nay). Tổ tiên của hai nước lân cận với nhau này đều họ Cơ, cho nên họ đối xử với nhau rất tốt. 

Thế nhưng, vua nước Quắc thường phái quân đến biên giới nước Tấn gây sự, vì vậy
Tấn Hiến Công muốn phát binh đi chinh phạt nước Quắc.

Một ngày của năm 655 trước Công Nguyên, Tấn Hiến Công hỏi quan đại phu Tuân
Tức:
- Bây giờ có thể đánh phật nước Quắc được không?


Tuân Tức đáp:
Không được. Quan hệ giữa hai nước Ngu, Quắc rất tốt, lại thêm nước Quắc cảnh giới
phòng bị chặt chẽ. Thần thấy thế này, trước hết hãy dâng cho vua nước Quắc là người thích chơi bời hưởng lạc một số mỹ nữ để ông ta tha hồ hưởng lạc mà tiêu mà ý chí.


Quắc Công có được rất nhiều gái đẹp nước Tấn, quả nhiên chỉ nghĩ đến chơi bời lạc
thú, không để ý đến chính trị. Lúc đó, Tuân Tức nói với Tấn tiến Công:
- Bây giờ có thể đánh nước Quắc được rồi. Tuy vậy, tốt nhất là ta không để cho nước
Ngu cứu viện cho nước Quắc, ta có thể gửi một lễ vật hậu hĩnh cho Ngu Công, mượn ông ta con đường để đi đánh nước Quắc. Như thế nước Quắc sẽ hận nước Ngu, nước Ngu cũng sẽ không giúp đỡ nước Quắc nữa.


Tấn Hiến Công liền cử Tuân Tức làm sứ sang nước Ngu. Tuân Tức đến nước Ngu,
dâng cho Ngu Công một con ngựa thiên lý và một đôi ngọc bích quý giá nhất, nói rằng:
- Nước Quắc muốn xâm phạm đến nước Tấn chúng tôi, chúng tới định đánh nhau với
họ một trận. Nay chúng tôi sang xin mượn một con đường của quý quốc để chúng tôi đi qua.


Nếu đánh thắng, tất cả chiến lợi phẩm đều tặng cho ngài.
Ngu Công tham của nâng niu hai viên ngọc bích, lại ngắm nghía con ngựa thiên lý, nói:
- Được rồi! Được rồi.

Đại phu nước Ngu là Cung Chi Kỳ liền bước đến trước mặt Ngu Công khuyên can:
Tâu đại vương! Không thể được? Nước Quắc với chúng ta có liền sông núi, quan hệ như môi với răng. Tục ngữ nói ''môi hở răng lạnh'', nếu không có môi, răng sẽ phải chịu cóng. 

Nước Quắc bị diệt vong, nước Ngu chúng ta chắc chắn khó mà giữ được.


Ngu Công áp miệng vào viên ngọc bích hà một hơi, liếc Cung Chi Kỳ một cái, nói:
Nước Tấn người ta biếu mình nhiều của quý báu như thế, chỉ có một con đường mà ta
cũng không cho họ mượn, như vậy nghe có được không? Hơn nữa, kết giao với một cường quốc vẫn lợi hơn kết giao với một nước yếu chứ.


Cung Chi Kỳ thấy Ngu Công không nghe theo lời khuyên chân thực của mình, đoán
chắc rằng nước Ngu sẽ bị nước Tấn tiêu diệt liền mang cả gia đình rời khỏi nước Ngu.


Mùa đông năm đó khi quân Tấn đi qua nước Ngu, Ngu Công thấy quân Tấn hết sức
hùng mạnh liền lấy lòng Tuân Tức nói là sẽ đồng ý trợ chiến.

Tuân Tức nói:
- Tôi nghe nói Ngu Công đang đánh nhau với quân Khuyển Nhung, ngài hãy giả đò đến
trợ chiến, nước Quắc nhất định sẽ cho ngài vào thành. Binh xa của ngài đều chứa toàn quân Tấn, chỉ cần họ vừa mở cửa thành là chúng tôi có thể dễ dàng hạ được Hạ Dương Quan của họ.


Tuân Tức lợi dụng Ngu Công lấy được nước Quắc, khi quay đầu lại rất nhanh đã thu
dọn luôn cả nước Ngu. 

Ngu Công lơ nga lơ ngơ bị bắt làm tù binh, đôi ngọc bích quý giá và
con ngựa thiên lý kia lại trở về với nước Tấn.


Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 1001212_150805665121620_268110868_n

_________________________________
Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Eta
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com
Sponsored content





Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tinh Hoa Trí Tuệ    Tinh Hoa Trí Tuệ  - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Tinh Hoa Trí Tuệ
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 27 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3 ... 14 ... 27  Next
 Similar topics
-
» Di tinh và nguyên nhân gây ra tình trạng di tinh
» Tình trạng giãn tĩnh mạch chân - Đa khoa Hoàn Cầu
» Đi sâu Bioflavoniud khắc tinh suy giãn tĩnh mạch chân
» Các dấu hiệu cảnh báo bạn đang gặp tình trạng xuất tinh sớm
» Tình trạng đau khi xuất tinh ở nam giới

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang :: Các Đạo Khác :: Gương Xưa Tích Cũ-
Chuyển đến